Lệ Du Huyên cố trấn tĩnh bản thân, không được, bây giờ là lúc cô nên bình tĩnh nhất, nếu càng lộ rõ vẻ run sợ thì cô sẽ chết chắc.
Nở một nụ cười tươi tắn, Lệ Du Huyên gượng gạo nhìn Giang Niệm Dương.
"Ôi Giang tổng, trùng hợp quá, không ngờ em gặp được anh ở nơi này. Em chính là fan cứng của anh đây!"
Người phụ nữ nhếch môi khoác tay Giang Niệm Dương khinh khỉnh cất lời: "Là đám chó săn moi tin đó à? Dám chụp lén anh Niệm Dương, xem ra gan cô khá là to nhỉ?"
Lệ Du Huyên xua tay phũ nhận: "Không có, không có đâu, tôi rất hâm mộ Giang tổng, chỉ muốn chụp cùng anh ấy một tấm ảnh thôi, đừng hiểu lầm mà!"
Nụ cười của Lệ Du Huyên rất đỗi cứng ngắc, quai hàm khẽ run rẩy. Thầm mắng trong lòng. Người phụ nữ này thật nhiều chuyện, chụp cô ta cùng Giang Niệm Dương lên báo là hời cho cô ta quá rồi, vậy mà còn tỏ vẻ.
Bỗng tiếng nói lạnh lùng cất lên khiến Lệ Du Huyên giật mình: "Fan hâm mộ mà núp trong bụi cây làm gì?"
Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, hai mắt trợn tròn người người đàn ông. Không phải chứ? Ai biết cô trốn trong bụi cây lúc nào? Miệng liền nhanh nhẹn giải thích: "Tôi… à em sợ bị anh đuổi đi thôi, anh đừng hiểu lầm!"
"Mau quăng cô ta ra xa khu vực MG cho tôi!"
"Vâng ông chủ!"
Hai tên vệ sĩ hùng hổ đi đến chỗ của Lệ Du Huyên. Cô sợ hãi lùi về sau hét lên: "Đừng… đừng đến đây, tôi… tôi tự đi được."
Mấy tên vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/236796/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.