Vùng núi Tả Ô này thật sự rất khó đi, Lục Thiên Tình vì không biết đường, bị lạc quanh quẩn ở đây hơn nửa ngày trời, phải ngủ lại một đêm tạm bợ.
Đêm đó cô đã trèo lên một nhánh cây cao để giữ an toàn, nhìn xuống dưới đất, sâu thẳm một tầng sương mù mịt mờ, cảnh sắc vắng lặng, đến tận sáng hôm sau mới tìm được đường thoát ra, hai chân cô đồng thời cũng bị cây cỏ trên núi va quẹt cho trầy xước.
Nhưng so với chuyện gấp gáp trước mặt, chút vết thương này chẳng đáng là bao, còn chẳng buồn khiến cô để mắt tới.
Cô không nghĩ đến, sẽ có ngày mình rơi vào một bước đường khốc liệt thế này.
Nửa năm không xuống núi, thành phố trong mắt Lục Thiên Tình đã thay đổi quá nhiều, dường như dòng người ngày càng đông hơn, choáng ngợp như muốn bức cô ngất đi vậy.
Thậm chí cô còn cảm thấy có chút không quen với loại ánh sáng đầy ấm áp phía trên đầu mình.
"Cuối cùng...
Mình cũng trở về rồi!"
Lục Thiên Tình tự nhủ, cô nhìn cái thành phố vẫn dáng vẻ náo nhiệt rộn rã như vậy, lòng cảm thấy lạnh lẽo thay.
Trên người không còn một đồng nào, nếu như muốn trở vê Tô Thanh, cô bắt buộc phải có tiền trong túi.
Nhớ đến lời dặn của Phó Thành, cô đến bệnh viện tìm trợ lý của anh.
Sau khi nói rõ ngọn ngành thì cũng thuận tiện mà vay được một chút, lấy thêm được ít thuốc.
Người trợ lý đó cũng trở nên hoảng loạn, nghe tin sếp chưa chết thì mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-kiep-vo-yeu-gia-mao/1207950/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.