Thấy số gọi đến là của Thạch Tâm Thất, Lam Thanh Sương lập tức mừng rỡ ra mặt. Nhưng cô ta chỉ vừa mới nhận máy, còn chưa kịp nói gì thì phía bên kia Thạch Tâm Thất đã thẳng thừng nói. [Lam Thanh Sương, nếu trong vòng mười phút nữa cô không dừng lại hành vi càn quấy kia. Thì đoạn clip hay ho của đại thiên kim cô ở Thạch gia, sẽ được trình chiếu trong cuộc họp của Lam Hằng! Các thành phần cổ đông sẽ được dịp tán thưởng ba cô về cách dạy dỗ con gái! Bên kia vừa nói xong, cũng cắt ngang cuộc gọi không lãng phí thêm phút nào. Lam Thanh Sương tức giận, dĩ nhiên biết ai là người đã quay lại đoạn video, lườm Thạch Tâm Hân, đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi còn để lại một câu nói nghiến cả răng. "Vợ chồng các người, đúng là ân ái tình thâm thật khiến người ta ngưỡng mộ!" Sau khi Lam Thanh Sương bỏ đi, Lục Thiên Tình cũng rất tức giận, nói lớn với Thạch Tâm Hân. "Anh làm sao vậy chứ? Cô ta cào tôi xước cả mặt thế này, anh vẫn còn ngồi đó quay clip được sao?" Nhưng Thạch Tâm Hân không mảy may để tâm lời cô nói, anh vẫn dửng dưng y như cũ. Cô tức giận, mặc kệ anh, lẳng lặng bỏ về phòng. Nhìn chính mình trong gương, dáng vẻ này thật khiến Lục Thiên Tình cô phải bốc hỏa. Tóc tai rối rằm, một bên má cũng vô duyên vô cớ bị cào cho rách da. Trận ẩu đả ngày hôm nay, có thể gọi là họa vô đơn chí. Lam Thanh Sương vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cô, chớp mắt một cái lại trở thành kẻ thù từ trên trời rơi xuống. Cô vào nhà vệ sinh, chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, lại đột nhiên nhận ra gương mặt có chút đau hơn bình thường, cô hoảng hốt nhìn vào gương, khẽ chạm vào, vết thương bị Lam Thanh Sương kia tạo ra, ấy vậy mà lại đỏ ửng lên như một cục thịt sắp chín, hơn nữa lại lan đỏ ra đến cả đuôi mắt. Lục Thiên Tình kinh sợ, có lẽ là do gương mặt này vẫn chưa tái tạo hồi phục hoàn toàn. Vội vã thay đồ, cô lập tức mang khẩu trang che kín mặt mình đi, khẩn trương đến bệnh viện. Ngay lúc vừa bước chân vào cổng lớn bệnh viện, đột nhiên cô va phải một người. "Xin lỗi, xin lỗi", cô vội vã nói, sau đó vẫn không nhìn người nọ, nhanh chóng rời đi. Người đàn ông bị đụng trúng kia, thật trùng hợp lại là Tam Đường, trợ lý bên cạnh Thạch Tâm Thất. "Đó chẳng phải nhị thiếu phu nhân sao? Cô ta đến đây làm gì vậy nhỉ?" Nhưng Tam Đường cũng đang có việc gấp cần làm, anh không suy nghĩ nhiều nữa, bỏ qua chuyện đó mau chóng rời đi. Đến gần tối, Lục Thiên Tình mới trở về nhà, vừa hay lại bắt gặp phải Thạch Tâm Thất đang ngồi dưới phòng khách, làm cô thoáng bị dọa cho vỡ tim. "Đi đâu đến giờ này mới vê?" "Đi ra ngoài có chút chuyện", Lục Thiên Tình cũng theo phép lịch sự mà đáp trả. "Cô thì còn có thể có chuyện gì? Hôm nay cảm thấy bản thân mình gây chuyện vẫn chưa đủ sao?"". "Là cô ta, muốn khó dễ với tôi trước. Anh cả, tôi không sai!", Lục Thiên Tình nhấn mạnh không có chút sợ sệt gì. Thạch Tâm Thất nghe thấy thế, buông bỏ chiếc điều khiển tivi đặt lên bàn, cả người trong trang phục đồ ngủ màu xám, cứ vậy mà tiến lại gân cô. Đoạn clip mà Thạch Tâm Hân gửi hôm nay đã khiến anh phải có cái nhìn khác về cô, làm sao anh có thể ngờ, đối mặt với Lam Thanh Sương con gái của ông lớn Lam Hảng, cô lại quyết ra tay không nhân nhượng. Chẳng những là đáp trả, mà còn khiến mặt của cô ta bị thương. Tuy Lam Thanh Sương sau khi trở về chỉ nói với Lam Hằng là mình bị cây trên đường quẹt trúng, nhưng Thạch Tâm Thất anh là ai, sao có thể dễ dàng tin như vậy. Thứ khiến Thạch Tâm Thất lo lắng, không phải là vấn đề Lam Hằng biết chuyện sau đó hủy hợp tác, mà là anh lo Lam Thanh Sương sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, lần sau cô ta sẽ còn vì thù dai mà làm ra những chuyện gì. Nhưng đó chỉ là những tâm tư trong lòng Thạch Tâm Thất, còn bên ngoài, anh lại rất khô khan, mỗi chữ nói ra đều chỉ vì mục đích là công việc. Càng huống hồ, cô trên danh nghĩa vẫn là em dâu của anh, những chuyện này cô càng không có quyền được biết. "Từ bao giờ cô lại học được thói vô phép vô tắc như vậy? Cô có biết Lam Thanh Sương đó..." "Tôi không quan tâm. Nhưng tôi không thể ngồi yên để cô ta tạt một chậu nước bẩn lên đầu mình. Tôi tự bảo vệ mình thì có gì là sai chứ? Tôi không thể trông chờ vào anh, càng không thể trông chờ vào anh ta. Lúc tôi bị cô ta đánh xước cả mặt, anh ta lại ngôi ung dung quay clip, còn anh? Anh không có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi, vì vậy anh không có quyền cấm tôi được xù lông để tự bảo vệ mình!", Lục Thiên Tình nói một tràng dài, cô gào lên bằng tất cả sức lực, thất vọng xen lẫn ấm ức cứ thế lần lượt hiện rõ lên gương mặt cô. Thạch Tâm Thất sững sờ, anh cũng không còn biết nói gì nữa. Nhìn vào đôi mắt trong như ngọc bích đó, anh có thể cảm nhận được cơn bão lòng đang dâng cao như thủy triều. Để tránh bản thân lại mềm lòng, anh xoay người đi, hướng tấm lưng về phía cô, bình tĩnh nói. "Tôi mặc kệ cô nghĩ gì. Nhưng Lam Thanh Sương không phải là người có thể cho cô chọc vào, cô vẫn nên thức thời mà tránh xa cô ta ra." "Thạch Tâm Thất, anh cuồng lợi ích như vậy. Nhẽ ra ngay từ đầu tôi không nên nghĩ anh sẽ ít nhiều mà khác Thạch Tâm Hân một chút... Anh yên tâm, Lam Thanh Sương tôi sẽ tránh xa, và tôi cũng không muốn dính dáng gì đến những chuyện có tên anh trong đó nữa!" Lục Thiên Tình để lại một câu nói không thể lạnh lẽo hơn. Sau đó cô bỏ đi ngay lập tức. Thạch Tâm Thất đứng ở dưới phòng khách, cười khổ. "Nói thế này, liệu có phải là cô đang chán ghét tôi không?" Đêm đó là đêm đầu tiên Lục Thiên Tình không trở về phòng, cô đến thư phòng, ngủ đến tận sáng. Mà Thạch Tâm Hân, đêm ấy cũng không ngủ được, đôi mắt cứ hướng ra phía cửa phòng, mòn mỏi trông đợi một thứ âm thanh. Một thời gian dài sau đó, Thạch Thị và Lam Thị chính thức bắt tay hợp tác, bước đầu triển khai mở rộng mối quan hệ hợp tác bền vững. Lam gia rất xem trọng Thạch Tâm Thất, ngoài khía cạnh là đối tác làm ăn, thì Lam Hằng rất thường xuyên mà mời anh về nhà dùng bữa. Thạch Tâm Thất dĩ nhiên là hiểu rõ dụng ý trong đó, nhưng anh không thể lấy cớ chối mãi, cuối cùng đành nhận lời đến Lam gia một chuyến. Nhưng anh không đi một mình, mà còn dẫn theo một người bạn cùng giới. Người đàn ông kia, điển trai vô đối, khí chất bức chết người. Đi cùng Thạch Tâm Thất, chính là một chín một mười, không ai kém ai. Ngồi vào bàn tiệc lớn của Lam gia, đổi diện với Lam Thanh Sương xinh đẹp mỹ miều đang ngồi đối diện, Thạch Tâm Thất liền đắc ý giới thiệu. "Lam Tổng, thật mạo muội quá. Hôm nay lại không báo trước mà tự ý đưa cậu ta đi cùng, xin Lam Tổng thứ lỗi." Lam Hãng cười xòa sảng khoái, liên tục bảo không Sao. Lúc này Thạch Tâm Thất mới nói tiếp. "Lam Tổng, đây là Đường Bắc Ái, đồng nghiệp thân thiết của tôi. Cậu ta rất tài ba, là CEO của tập đoàn Lương Chỉ mới được mở chi nhánh lần ba tại thủ đô của thành phố Hoằng Lục. Lần này cậu ta trở về, là để xem xét thị trường, mở rộng thêm nhân lực." Vừa dứt lời, Lam Hãng bất ngờ tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ý cậu là Lương Chỉ được mệnh danh là con rồng xanh ở khắp Hoằng Lục đó sao? Còn cậu... Chính là vị chủ tịch trẻ tân nhiệm, vừa mới kế nhiệm Đường Dung Thành, mới ba năm đã mua đứt "mắt rắn" Hãn Châu của Châu Tư Trì, ông trùm bạc tỷ của Hoằng Lục?" Lam Thanh Sương nghe thấy, cũng liếc mắt nhìn. Gã đàn ông trông có vẻ ăn chơi lêu lổng này, lại có năng lực thay thiên đổi chủ như vậy sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]