Chương trước
Chương sau
Bắt gặp ánh mắt ấy, biểu cảm ấy của Thạch Tâm Hân, Lục Thiên Tình lập tức đẩy Thạch Tâm Thất ra ngay lập tức, bất đắc dĩ đành đi về phía Thạch Tâm Hân, khẳng định nói lớn.
"Các người đừng có nhảm nhí.
Anh ấy mới là chồng của tôi." Nói rồi, liền đẩy xe cùng Thạch Tâm Hân rời đi, trước khi đi còn nhìn Thạch Tâm Thất phía sau với cái nhìn khó chịu.
Anh thật sự không biết cái gì gọi là lễ giáo quy củ ư? Thạch Tâm Thất như vừa sực tỉnh sau cơn mê, nhìn theo bóng dáng của cô cùng em trai, cười gượng như thế ngộ ra bản thân vừa trải qua một hành động sai lầm.
Mà toàn bộ cảnh trên, đều vô tình bị Phó Dung nhìn thấy.
Anh ta nở một nụ cười khó hiểu, hiến nhiên lại nhận ra bản thân không biết từ lúc nào mà lại có hứng thú với nhà họ Thạch đến như vậy.
Lục Thiên Tình đẩy Thạch Tâm Hân về phòng, cô cảm nhận được anh đột nhiên lại trở nên xa cách, cô ở phía sau lưng anh, nhưng anh ngôi trước, tâm tình lại như bay đi vạn dặm.
"Hân, vừa rồi không như anh nghĩ đâu" Lục Thiên Tình không chịu được không khí yên lặng khó thở thế này nữa, chủ động lên tiếng.
Nhưng Thạch Tâm Hân, vẫn không có phản ứng gì.
Là anh không xem trọng hay là anh đã không còn muốn phản ứng gì với cô? Cô đưa anh về phòng riêng của hai người, thuận tiện lại ra ngoài khoang thuyền lấy thêm một chút điểm tâm ngọt cho anh.
Khi trở vê phòng, cô đã thấy anh đang ngồi hướng mình ra ô cửa sổ, từ cửa sổ ngăn cách đó nhìn ra chính là biển cả rộng lớn, mênh mông trùng trùng những thắng cảnh vĩ mô bất tận.
Anh khẽ mở một khe cửa nhỏ, gió biển lập tức tràn vào, bám lên mái tóc màu nâu sẫm đó của anh.
"Hân..., Lục Thiên Tình khẽ gọi.
Thạch Tâm Hân ngồi thật lâu, sau đó vẫn không khép lại ô cửa sổ, xoay người về hướng cô, lặng lẽ thở dài.
Anh đang nghĩ, có lẽ giữa cô và Thạch Tâm Thất không đơn giản như vậy, cả hai rốt cuộc đã như thế được bao lâu? [đừng làm phiền tôi.
Tôi muốn ngủ một chút.] Thạch Tâm Hân ra ám hiệu.
Lục Thiên Tình dĩ nhiên hiểu anh muốn nói gì, cũng không giải thích gì thêm nữa, định rời đi.
Nhưng sực nhớ ra, anh vẫn còn chưa khép cửa sổ, gió biển sẽ khiến anh dễ lạnh, liền nói.
"Để tôi đóng cửa số lại giúp anh" Nhưng chưa kịp tiến lại, một chiếc ly thủy tinh từ xa đã lao đến ngay ô cửa sổ, nghe choang một tiếng, rơi xuống tan tành.
Thạch Tâm Hân nhìn cô, ánh mắt như có lửa.
Cô không dám kích động, liền quay người rời đi.
"Tại sao hắn lại như vậy chứ? Mình giải thích với hắn cũng chỉ vì không muốn mang danh tiếng xấu thôi mà.
Đồ quái gởi" Buồn chán vì những chuyện vớ vẩn đã xảy ra trong ngày, tối đó cô liền đi đến hồ bơi được thiết kế riêng nằm ở phía sau thân tàu.
Đã hơn mười giờ khuya, tất cả mọi người đều đã an giấc, không gian xung quanh im lìm trống rỗng, chỉ còn sót lại một mình cô là vẫn không ngủ được, lang thang ra đến bể bơi tự mình tìm khuây khỏa.
Đúng lúc Lục Thiên Tình đang ngồi thõng hai chân dưới bể bơi nghịch nước, thì từ xa đã có một giọng nói mềm mại truyền lại.
"Gô là Lục tiểu thư, con dâu của Thạch lão gia?".
Là một giọng nữ gay gắt, khiến Lục Thiên Tình phải quay lại nhìn.
Người đang bắt chuyện với cô là một cô gái rất xinh đẹp có mái tóc ngắn màu vàng.
Cô ta diện một chiếc váy ngủ kín đáo nhưng vẫn gợi cảm, trên tay cầm hai ly rượu, cười nói.
Nhưng Lục Thiên Tình nhìn ra, nụ cười kia thật sự có đến tám phần giả tạo.
Cô không quen biết cô ta, càng không biết tại sao cô ta lại biết đến cô.
"Xin hỏi cô là..." "Tôi là Tô Mẫn Ái, vợ sắp cưới của Phó Dung!" Cô gái trẻ lập tức nói thẳng.
Lục Thiên Tình gật gù, tỏ vẻ không quan tâm mấy, hóa ra là một đại mỹ nhân xui xẻo phải lấy một tên lập dị khác người.
"Chào cô, Tô tiểu thư", Lục Thiên Tình cũng đáp trả cho phải phép.
"Khuya rồi còn ra đây, là không ngủ được sao? Không ngủ được chỉ bằng uống cùng tôi một ly rượu nhé.
Đây là rượu trái cây đến từ Macao, sẽ không làm cô say đâu" Tô Mẫn Ái đưa ly rượu đến trước mặt Lục Thiên Tình,dịu dàng mời mọc.
Cô nhận lấy ly rượu, khẽ ngửi.
Thực sự là mùi của trái cây.
Nghĩ rằng uống chút cũng sẽ không sao, Lục Thiên Tình không nghi ngờ gì, lập tức cụng ly cùng Tô Mẫn Ái uống cạn.
Dẫu sao đi nữa, tuy cô ghét Phó Dung, nhưng Tô Mẫn Ái căn bản không liên quan gì.
Uống xong, Tô Mẫn Ái liền ném ly rượu xuống bể bơi, đến gần Lục Thiên Tình, từ tốn nói.
"Cô Lục, cô biết gì không? Tôi rất yêu Phó Dung đấy, hơn nữa quan hệ chúng tôi cực kỳ tốt, lại sắp kết hôn rồi." "Vậy thì chúc mừng cô.
Nhưng dường như nó chẳng liên quan gì đến tôi cả" "Tôi nói cho cô nghe nhé.
Trước đây có một ả cặn bã tìm cách tiếp cận Phó Dung quyến rũ anh ấy, cuối cùng đã bị tôi, hủy đi dung nhan.
Ả bây giờ, thảm lắm...", Tô Mẫn Ái nói rồi, khẽ sờ vào gương mặt xinh đẹp mịn màng của cô.
Lục Thiên Tình thoáng chốc rùng mình vì sự tiếp xúc kia.
Cô đẩy tay Tô Mẫn Ái ra, cảm thấy cô ta thật kỳ quặc, lập tức nói vài lời rồi định bỏ đi.
Ngay sau đó, một cơn choáng váng lan truyền lên tâm não cô, cả người cô bủn rủn, cô đứng không vững nữa, phải bám lấy thành bàn cạnh đó giữ cho cơ thể được thăng bằng.
"Cô...Cô đã bỏ gì vào rượu...?" Lục Thiên Tình đứt quãng nói, toàn thân như mất sức đi.
"Một chút thuốc làm tê liệt cơ thôi, vì tao biết, mày bơi rất giỏi!" Nói rồi, Tô Mẫn Ái túm lấy tóc cô, lập tức lộ mặt.
"Một con tiện nhân như mày cũng muốn quyến rũ Phó Dung ư? Có chồng vẫn không biết xấu hổ! Hôm nay tao sẽ cho mày chết, tại cái bể bơi này!" Nói rồi, cô ta đẩy cô xuống hồ bơi.
Chỉ một tiếng nước vang lên, Lục Thiên Tình chìm vào trong nước.
Cô vùng vẫy, nhưng thuốc đã làm tê liệt tứ chi cô, nước tràn vào trong miệng, đi vào trong phổi, khiến cô muốn nôn ra ngay lúc này.
Thời tiết lại lạnh, nước trong bể bơi chẳng khác gì là muốn ướp cô thành một tảng băng lạnh.
Tô Mẫn Ái bĩu môi nhìn cô đầy khoái chí, sau đó rời đi.
Đúng lúc Lục Thiên Tình buông xuôi, cô không còn sức để chống cự nữa, ý thức chìm vào mơ màng thì lập tức có một bóng người lao xuống nước, rất nhanh đã cứu được cô mang lên.
Cô cảm nhận được, vòng tay người ấy rất ấm, hơi thở lại còn rất hoảng sợ.
Hơn nữa bên tai còn vang vọng cái tên "Lục Bối Di, Lục Bổi Di, cô mau tỉnh lại..." mà người ấy đang gọi cô.
Trong mơ màng, cô chỉ thấy được một gương mặt đàn ông rất quen thuộc bị nước làm cho nhòe đi, sau đó không rõ điều gì nữa, cô ngất đi ngay sau khi được cứu sống.
Đến khi Lục Thiên Tình tỉnh lại, xung quanh cô đã có sự hiện diện của ba chồng lẫn hai anh em Thạch Tâm Thất.
"Tiểu Di, con tỉnh rồi" Cô khẽ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của ba chồng cùng Thạch Tâm Thất.
Còn Thạch Tâm Hân kia, lại đơ ra như một con rối không có chút cảm xúc nào.
"Tỉnh rồi sao?", Thạch Tâm Thất lên tiếng.
"Ba...Là ai đã cứu con vậy?" Cô lẩm bẩm, cái lạnh đến từ sâu bên trong cơ thể vẫn còn khiển Lục Thiên Tình phát run.
"Là..., nói đến đó, Thạch Tâm Thất lại nhìn trộm sang Thạch Tâm Hân, sau đó tiếp tục nói.
"Là một người phục vụ biết đến cô, cũng thật may hắn đã tìm thấy cô sắp đứt thở dưới cái bể bơi đó." Nói đến đó, Lục Thiên Tình có chút thất vọng.
Gương mặt mờ nhòe trong lúc cô sắp chết kia rõ ràng rất quen thuộc.
Tại sao Thạch Tâm Thất lại nói là một tên phục vụ không quen biết kia chứ.
Cô lặng lẽ ngoảnh mặt đi, tự trách bản thân rốt cuộc là đang mong đợi điều gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.