Chương trước
Chương sau
Nhất thời, một vài tia nghỉ hoặc dấy lên trong lòng cô.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Thiên Tình đã mau chóng gạt bỏ.
Cứ nghĩ đến những thứ liên quan đến Thạch Tâm Hân, cô đều sẽ đau hết cả đầu.
Vừa hay, có một cuộc gọi vừa truyền đến, là vang ra từ chiếc điện thoại nằm trong túi áo của cô.
Lục Thiên Tình đi ra ngoài, nhận máy, cô mừng rỡ bởi người gọi đến chính là Uyển Nhi trung thành của nhà cô.
Vì Lục gia trước nay lương tuy hậu hĩnh nhưng vốn nghiêm khắc, để chắc chắn gia nhân chuyên tâm làm việc, ngoài giấy ấn thân ra thì họ đều không được phép mang theo điện thoại riêng trong người, nếu có cũng là trong trường hợp khẩn cấp mới được dùng đến mà thôi.
[Cô chủ, cô phải cứu em...] Uyển Nhi khẩn khoản.
Câu nói kia càng khiến Lục Thiên Tình rối như tơ vò, cô lo lắng, cố gắng kìm nén sự run rẩy tự phát trong tâm.
"Uyển Nhị, có việc gì? Mẹ của chị làm sao, bà ấy làm sao? Em mau nói đi"
Lục Thiên Tình ngay bây giờ chỉ nghĩ đến mẹ của mình, tốc độ nhịp tim đã sắp nhanh bằng nhịp thở.
[Cô chủ, phu nhân không sao cả.
Chỉ là, những tháng ngày không có cô, bà ấy sống rất khổ sở, mụ ta...Mụ ta cùng ả Bối Di đó thường xuyên dày vò bà ấy...Còn nữa, mụ ta muốn bán em đi gả cho lão già khắc vợ bên trấn đối diện.
Cô chủ, em không muốn, em thà chết còn hơn...] Uyển Nhi nói dồn dập, kèm theo đó là tiếng khóc nấc nghẹn ngào không ra hơi.
Lục Thiên Tình cắn môi, cơn uất nghẹn dâng trào trong khí quản.
Mụ đàn bà đó quả nhiên không giữ lời hứa mà ngược đãi mẹ cô, lại còn muốn bán Uyển Nhi đi nữa? Cô siết chặt tay, không thể im lặng xem như chẳng có gì được nữa, liền nói.
"Đừng sợ Uyển Nhi..
Đừng sợ, sáng ngày mai chị lập tức trở về với em, với mẹ."
[Không được đâu cô chủ.
Còn chuyện này em chưa nói cho cô biết.
Phu nhân hai tháng trước đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim do ăn uống quá thiếu chất, lại lao tâm thương nhớ cô quá độ, hơn nữa tình hình bệnh ngày càng khó kiểm soát.
Nếu cô trở về với gương mặt ấy...Bà ấy...Em sợ sẽ không thể chịu đựng nổi...] Uyển Nhi khổ sở thuật lại.
Lục Thiên Tình nghe xong, tim cô như vỡ ra làm vạn mảnh.
Bệnh tim ư? Đó chẳng phải muốn nói sự xuất hiện của cô có thể khiến cái mạng nhỏ của Đoàn Dịch mất đi bất cứ lúc nào sao? Có nghĩa là, cô vì an toàn của mẹ, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại bà được sao? [ Cô chủ, phu nhân đã đưa cho em địa chỉ nơi ở của cô rồi.
Ba ngày nữa em sẽ xin nghỉ phép, sau đó lên thành phố Giang tìm cô.
Đây là ước muốn của phu nhân, em không thể từ chối, nó có thể làm người phải trở bệnh nguy hiểm.] Uyển Nhi tiếp lời.
Lục Thiên Tình nghe xong, cô cũng không phản đối.
"Được, vậy chị chờ em.
Nhưng chị vẫn không an tâm để mẹ ở lại căn nhà đó một mình..."
[Chị yên tâm đi.
Bạn của em sẽ đến Lục gia làm việc thay em một tuần, cũng hứa sẽ chăm sóc cho phu nhân.
Chị còn là con dâu của Thạch gia, kể gả thay vẫn còn có uy quyền lớn liên can đến cả nhà họ Lục, mụ ta sẽ không dám làm chuyện gì lớn đâu.
Bạn em cô ấy cũng rất tốt, chị đừng lo lắng nữa...] Có những lời đó mới khiến Lục Thiên Tình cảm thấy được an tâm.
Nói chuyện một chốc thì cả hai tạm biệt nhau.
Cô cất điện thoại vào túi áo, lo lãng đầy lòng.
Đột nhiên cảm thấy đêm nay không thể ngủ được, cô liền pha một tách cà phê đặc, sau đó mang về phòng, mặc kệ Thạch Tâm Hân thế nào, liền nằm xuống đệm, bần thần suy nghĩ cả đêm.
Ba ngày sau, quả nhiên Uyển Nhi đã tìm tới.
Lục Thiên Tình nói rằng đây là người làm, cũng là chị em kết nghĩa lâu năm của cô ở Lục gia, nay lên thăm hỏi cô thay người mẹ đang có bệnh.
Thạch Vũ vốn rộng lượng, đối đãi với Tô Uyển Nhi rất hào sảng nhiệt tình.
Cả hai vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau, một chủ một tớ nghẹn ngào không kể xiết.
Uyển Nhi nhìn cô một chập, sau đó liền rầu rĩ mà thốt lên.
"Cô chủ, cô.."
"Uyển Nhị, gọi chị nhé.
Chị không muốn có bất cứ sự phân chia vai vế nào ở đây cả"
Uyển Nhi gật đầu, liền dịu giọng nói.
"Chị...Chị gầy đi nhiều rồi.
Thạch gia đối xử không tốt với chị sao?"
Lục Thiên Tình cười khổ.
Nếu như nói đối đãi không tốt, thì chỉ có thể là hai anh em khốn kiếp kia.
Còn ba chông của cô thì lại tốt vô cùng.
Gả vào đã lâu nhưng Thạch Vũ đã xem cô chẳng khác gì con gái ruột.
"Uyển Nhi, không có đâu.
Nhà họ Thạch rất tốt với chị.
Chỉ là chị không quen lõi sõng nhàn nhã ngồi không hưởng thụ nên không tăng cân nổi."
"Chị, chị vẫn như thế..
"
Uyển Nhi mềm mại nói.
Cả hai nói chuyện rất lâu rất lâu.
Lục Thiên Tình vân đang nghĩ cách giúp Uyển Nhi không phải gả cho Tam Lân bặm trợn ấy.
"Thế này nhé.
Em vê cứ nói rằng bản thân nghỉ phép vì mắc phải bệnh truyền nhiễm.
Nếu vẫn cố chấp gả, em cứ nói nếu lão ấy có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Lục sẽ lãnh đủ.
Nếu mụ không tin, em cứ uống số thuốc này.
Đây là thuốc ngoại nhập của Thạch gia, tên gọi là thuốc...trích thai hoàng kim"
Lục Thiên Tình nói rồi, dúi vào tay Uyến Nhi một lọ nhỏ.
Uyển Nhi nghệt mặt, nhìn cô ngượng ngùng.
"À, em đừng hiểu nhầm nha.
Lọ thuốc này là lọ thuốc ngoại nhập đặc dụng dành cho thỏ, có tác dụng xử lý thai non chết lưu.
Vì anh chồng rất ghét thỏ nhưng ba chồng lại thích, vì vậy ông ấy đã lén lút nuôi ba con thỏ cái sau nhà, lần đó chị thấy ông ấy vô tình nhận nhầm lọ thuốc này, sau đó uống phải, cuối cùng ban đỏ khắp mặt, mất sức xanh xao gần một tuần dài dọa chị sợ chết khiếp.
Sau đó chị mới biết, hóa ra người uống phải sẽ bị sốc máu, nổi hiệu ứng như bệnh truyền nhiễm vậy"
Lục Thiên Tình giải thích một chập mới khiến Uyển Nhi hiểu ra.
Cô mừng rỡ cầm lấy lọ thuốc trên tay, điên cuồng cám ơn.
Sau đó vui vẻ rời khỏi phòng, trong lòng nghĩ rằng lần này cô chủ thật tốt, bản thân đã được cứu rồi.
Vừa ra khỏi cửa, Tô Uyển Nhi vô tình va vào người Thạch Tâm Thất, làm lọ thuốc trên tay cô rơi xuống đất.
"Đại...Đại thiếu gia...Xin lỗi."
Tô Uyển Nhi ấp úng, cuống cuồng nhặt lấy lọ thuốc sau đó vội vã chạy đi.
[Thuốc trích thai?] Nhưng Thạch Tâm Thất đã kịp nhìn thấy nhãn tên in trên lọ thuốc, nhưng chưa kịp hỏi gì Tô Uyển Nhi đã nhanh chân chạy mất.
Anh bàng hoàng, sự việc Thạch Vũ nuôi thỏ hoàn toàn là bí mật, hai anh em Thạch Tâm Thất đều không biết đến.
Vì vậy trong nháy mắt, lọ thuốc kia đã trở thành một vấn nạn nhức nhối không được đứng đắn ngay lúc này.
Thạch Tâm Thất nhớ lại, Tô Uyển Nhi là từ trong thư phòng đi ra.
Anh liên mở cửa, phát hiện Lục Thiên Tình đang ở bên trong, đang sắp xếp lại những lọ thuốc trên kệ.
Nhìn thấy điều đó, nghi hoặc trong lòng anh càng lớn hơn, cơn nóng giận về lọ thuốc đáng xấu hổ vừa rồi như khiển lý trí bốc hỏa.
Gặp anh, cô điếng người mà khẩn trương.
Bởi lẽ từ trước đến nay, trừ khi có việc khẩn cấp ra, bản thân cô rất được hạn chế bước vào căn phòng này.
"Anh...Anh cả, anh đến tìm đồ sao?"
Lục Thiên Tình cười giả lả, nếu Tâm Thất hỏi cô đến đây làm gì, cô thực sự sẽ không biết phải trả lời ra sao.
Vì thực sự cô chẳng có lý do gì để bước chân vào đây cả.
Thạch Tâm Thất không trả lời, nhưng mặt mũi u ám nhìn cô.
"Vậy anh, anh, anh tự nhiên đi nhé.Tôi không làm...
Chưa dứt lời, Thạch Tâm Thất đã hung hãn kéo chặt lấy tay cô, ép sát vào tường, mặt cận mặt, trong phút chốc mắt anh như tỏa nhiệt, anh gằn giọng.
"Cô...uống thuốc...trích thai?"
Nghe xong câu nói đó, như có một chậu nước lạnh đến âm độ C, dội thẳng vào mặt Lục Thiên Tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.