Edit by Lacie Empty
✦・━・✦・━・✦
Ra khỏi đài truyền hình, Giản Văn Minh mở điện thoại bật nguồn.
Điện thoại vừa lên hình, nhận được một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tới.
Hầu hết đều là của Lý Nhung.
“Sao không bắt máy?”
“Không nói một lời mà đã tự ý rời đi? Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Tôi cho cậu một phút, lập tức gọi lại cho tôi mau.”
“Cậu đừng nghĩ chủ tịch Tần thích cậu nên cậu muốn làm gì thì làm.”
“Đâu rồi, chết xó nào rồi hả?”
Giản Văn Khê nghĩ, em trai anh chắc phải bị nắm thóp nhược điểm gì trong tay, nên gã Lý Nhung mới hống hách đến mức này.
Cơn phấn khích trong người đã nguôi, dù cơ thể đang cố chịu đựng, nhưng cơn rét lạnh vẫn khiến anh không ngừng run rẩy.
Rõ ràng Tần Tự Hành đã không còn ở cạnh, anh vẫn ngửi thấy mùi hoắc hương thoang thoảng đâu đây, ý chí anh quay cuồng, phải liên tục hít thở dồn dập. Tin tức tố kia dường như còn khắc sau vào trong tâm trí anh.
Anh chạy ngay đến gặp bác sĩ.
“Mấy tuổi rồi?” Bác sĩ hỏi.
“Hai mươi hai tuổi.” Giản Văn Khê nói.
“Chưa bị đánh dấu bao giờ à?”
Giản Văn Khê lắc đầu, cách lớp khẩu trang mà nhìn về phía bác sĩ.
“Không được lạm dụng thuốc ức chế, cũng không được dùng quá liều lượng cho phép, đây là hai điều cấm kỵ, vậy mà cậu lại làm trái cả hai.” Bác sĩ nói rồi đưa anh một bao thuốc: “Hiện tại cậu có triệu chứng kỳ phát tình bị rối loạn, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng tìm một Alpha đánh dấu, đánh dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-hoan-menh/212617/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.