Châu Tử Du mơ hồ nhận ra hai từ xin lỗi của Châu Lam Vũ ám chỉ chuyện gì. Nhưng giờ đây cô đâu còn để bụng đến cái sai của chị ấy từng gây ra với mình nữa, nên cô đã khẽ mỉm cười, sau đó chủ động khoác tay qua vai Châu Lam Vũ, bình thản cất lời:
“Mọi chuyện đã qua rồi, em cũng không còn nhớ tới nữa thì chị nhắc lại làm gì?”
“Nhưng nếu lần đó chị không vì chút đố kỵ nhất thời mà nảy sinh dã tâm muốn chia cắt tình cảm của em và Huyết Ảnh Long, thì giờ đây em đâu khổ sở vì tình thế này. Tất cả cũng tại tâm ý chị xấu xa, hèn hạ, tranh giành không được thì muốn phá hoại, nên mới xảy ra cớ sự như ngày hôm nay, chị đúng là kẻ không ra gì mà.”
Châu Tử Du còn chưa khóc, thì Châu Lam Vũ đã nghẹn ngào tự trách trong nước mắt. Kết quả phải để phận làm em mang nhiều tâm sự như Tử Du dỗ dành, giúp cô ấy lau đi nước mắt.
“Đồ ngốc này, lúc đó chúng ta đều đang trong giai đoạn nổi loạn mà. Suy nghĩ còn non dại, nên làm ra những chuyện bồng bột cũng là điều dễ hiểu. Em đã không trách chị từ lâu lắm rồi, nín đi!”
Châu Tử Du dùng cả hai bàn tay của mình lau hết lệ thủy trên hai bên gò má của cô chị gái, sau đó cô còn khẽ mỉm cười, rồi thở hắt ra một hơi, như trút hết tâm tư phiền muộn, nhưng khổ nổi thứ trút ra lại là hơi rượu nồng nặc.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-hoan-doi-ngot-ngao-rieng-em/2631224/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.