Trước cửa phòng cấp cứu, trong khi Maya cứ liên tục đi tới đi lui vì lo lắng cho an nguy của Huyết Ảnh Long, thì Châu Tử Du lại tuyệt nhiên bình tĩnh ngồi trên ghế, chờ đợi thông báo từ bác sĩ.
Cũng chính vì cô quá bình thản, nên trong mắt Maya lúc này lại tràn đầy sự căm ghét. Qua hồi lâu, vì không chịu được nữa nên cô ta đã cáu kỉnh chất vấn Châu Tử Du:
“Sao cô có thể bình tĩnh đến mức thản nhiên ngồi yên thế này hả?”
Bấy giờ, Châu Tử Du cũng ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ tỏ rõ thái độ bất mãn với mình. Cô không trách cứ, cũng không lớn giọng, chỉ điềm đạm hỏi lại:
“Vậy cô đi tới đi lui mãi thế kia có giúp ích được gì không?”
“Tôi như vậy là vì lo cho anh ấy.”
Đến phút cuối, Châu Tử Du vẫn phải dành cho cô ta một cái nhếch mép nhạt nhẽo nhất, sau đó vẫn thản nhiên đối đáp:
“Lo hay không, không phải nói bằng cái miệng, và dăm ba hành động ấu trĩ là chứng minh được.”
“Cô… Cô thì lấy tư cách gì chứng tỏ ta đây thanh cao như thế chứ? Có bao giờ cô tự nhìn lại bản thân mình xem có từng lo nghĩ cho anh ấy chưa? Lúc anh ấy van xin cô đừng đi, có bao giờ cô dao động chưa? Anh ấy vì yêu cô mà khổ sở, tự hành hạ bản thân mình bằng bia rượu và thuốc lá, tới mức phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Vì không có được tình cảm của cô mà anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-hoan-doi-ngot-ngao-rieng-em/2631215/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.