Cuối cùng, Triển Phi vẫn không đưa Quý Ngật Lăng theo, mà vội vàng về nhà thay quần áo, đơn giản sửa soạn đồ đạc rồi chạy ra sân bay.
Nhìn máy bay cất cánh khỏi đường băng lao về phía bầu trời, Quý Ngật Lăng xoay người hướng cổng phi trường đi ra ngoài, trong tay nắm chính là vật mà một khắc trước khi lên máy bay Triển Phi đã đột nhiên ôm chầm rồi dúi vào trong tay cậu.
Đó là một chiếc vé máy bay dành cho Quý Ngật Lăng.
Xem ra ý tưởng muốn cậu cùng hắn đi Nhật cũng không phải thuận miệng mà nói, hắn quả thực muốn mang cậu theo, ba ngày, coi như là đi khảo sát thực địa.
Thời điểm trở lại công ty đã gần giữa trưa, không tiến vào văn phòng của mình, Quý Ngật Lăng trực tiếp đi tới văn phòng của Danny, bắt đầu tiến hành thảo luận về công tác tiếp theo sau Hội chợ triễn làm đồ chơi toàn cầu tại Nhật Bản mấy tuần tới.
Hiệu suất làm việc của Danny quả nhiên rất nhanh, cũng thông suốt những điểm trọng yếu, liệt ra phương án ngắn gọn súc tích, nhưng phân tích cụ thể kèm theo lại hoàn chỉnh đầy đủ, đem tất cả phương diện Quý Ngật Lăng muốn tìm hiểu tóm tắt khái quát rõ ràng.
Đại khái có tìm khắp thế gian, cũng không tìm ra người thứ hai hiểu rõ phong cách làm việc của Quý Ngật Lăng như vậy. Điều này nếu không phải do đã ở cùng nhau sáu năm để đổi lấy sự ăn ý, nếu không thể vượt qua thói quan sát thông thường cùng dụng tâm, thì không cách nào làm được từng bước từng bước như thế.
Thảo luận gần hai giờ, Quý Ngật Lăng cuối cùng mới chọn ra phương án tấn công khả thi nhất. Cậu chỉ xử lý các chi tiết bề mặt, về sau còn phải chờ thương nghị cụ thể hơn. Nhưng vô luận những việc này có làm tốt thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Nếu không có được sự thành công tại cuộc triễn làm đồ chơi Nhật Bản lần này, Triển Phi bọn họ tuyệt đối đừng nghĩ tới xâm nhập hay làm lũng đoạn thị trường đồ chơi Anh Quốc.
Bất quá như vậy cũng tốt, ít ra chân lý “Được làm vua thua làm giặc” hắn rõ hơn ai hết. Những gì có thể làm Quý Ngật Lăng đã làm chu toàn, không nắm chắc được cơ hội thì chỉ trách Triển Phi bản thân thiếu bản lĩnh.
Nhìn đồng hồ trước mặt thấy đã sắp đến hai giờ chiều, Quý Ngật Lăng có phần áy náy nở nụ cười. Vì mãi làm việc mà quên cả giờ giấc nên cậu tỏ ý muốn mời Danny cùng đi dùng cơm trưa. Thời điểm rời khỏi tòa nhà công ty liền bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, Quý Ngật Lăng lúc này mới nhận ra đã quên mang theo khăn quàng cổ, cổ áo không có thứ gì che chắn khiến dấu vết Triển Phi lưu lại trên da tối qua cứ như vậy lộ ra bên ngoài.
“Tôi tưởng anh sẽ đi Nhật Bản.” Danny đột nhiên mở miệng nói một câu, khẩu khí tùy ý, tựa như bạn bè bình thường tán gẫu qua lại, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Quý Ngật Lăng, chính là vừa đi vừa trò chuyện.
“Không cần thiết.” Không mang theo cảm xúc trả lời ba chữ, Quý Ngật Lăng trước tiên đi vào một nhà hang nhỏ nhìn qua thực ấm áp.
Đề tài này theo đó cũng bị đình chỉ, Danny rốt cuộc không hiểu “không cần thiết” của Quý Ngật Lăng là có ý gì. Đến tột cũng là chỉ công tác “không cần thiết” phải hỗ trợ, hay là về mặt tình cảm. Nếu là về tình cảm, vậy thì tình cảm đã tới tình trạng không còn chút quan hệ hay mối quan hệ đã tốt đến mức “không cần thiết” phải cùng đi Nhật Bản?
Nhẹ lắc đầu, Danny không cách nào khống chế được suy nghĩ miên man, ý vốn có thể kiềm chế, chỉ cần cái miệng kia đừng tùy tiện nói ra những lời phá hỏng bầu không khí.
Triển Phi đến Anh tổng cộng được ba ngày, vội vội vàng vàng. Thật ra việc này căn bản là không cần thiết. Hắn bận đến nỗi cho dù ở tại Thượng Hài cũng khó rút ra được chút thời gian, huống chi là ở nơi Anh Quốc xa xôi, đúng là tự làm khổ cái thân.
Hắn giống như một trận gió, thổi đến làm rối loạn cuộc sống vốn yên tĩnh của Quý Ngật Lăng, sau đó lại mang một trận cuồng phong bão táp theo gió mà bay đi, để lại nơi đây tổn thất không gì so sánh được, hiện tại đang dần khôi phục lại tình trạng sóng yên biển lặng lúc ban đầu.
Đương nhiên nói như vậy có phần khoa trương, ít nhất Quý Ngật Lăng cũng không cảm thấy có gì bất đồng, cuộc sống cũng không bị xáo trộn, Triển Phi như trước là gió, thổi qua có chút mát sau đó liền tiêu thất.
Cuộc sống vẫn bận rộn như trước, tựa như nhờ ơn Triển Phi ban tặng, sau khi tiếp nhận đại sinh ý của hắn, việc làm ăn về sau không ngừng lục tục kéo đến, Quý Ngật Lăng mỗi ngày đều bận rội nên cũng không rảnh nghĩ chuyện không đâu.
Chuông di động lúc tan tầm vang lên, nhìn đống phương án đau đầu cần xử lý, Quý Ngật Lăng cầm lấy di động đặt ở trên bàn, không xem qua tín hiệu trên màn hình mà trực tiếp nhận cuộc gọi, trên tay còn cầm bút máy viết viết vài cái lên giấy.
“Xin chào.”
“Lăng, đang nghĩ đến tôi sao ?”
Nhíu mày. Quý Ngật Lăng nhìn nhìn chữ vừa bị mình viết sai có chút đau đầu buông bút xuống, cầm tách cà phê, nhẹ nhấp một ngụm. Cậu thật không nghĩ còn có thể nhận điện thoại từ Triển Phi, giọng điệu vẫn lỗ mãng như vậy.
Dừng lại một chút, Triển Phi ngược lại cũng không vội, biết Quý Ngật Lăng không có ý định cắt ngang cuộc gọi, hắn cũng liền để cậu có thời gian bình tĩnh lại.
“Như thế nào? Nhật Bản bên kia có vấn đề gì à ?” Không nên trách Quý Ngật Lăng phá hỏng phong cảnh, thật sự là cậu nghĩ không ra lý do bình thường nào khác để Triển Phi phải gọi điện cho cậu. Dù là trước đây, hai người cũng không trao đổi quá nhiều qua điện thoại, thường thường nếu muốn gặp mặt thì chỉ cần một mẩu tin nhắn ngắn gọn là được rồi.
“Hừ, không có chuyện gì thì không được gọi cho cậu sao ?” Triển Phi tựa hồ đang đi trên đường, âm thanh ở đầu bên kia tương đối ồn ào, hơi thở của hắn cũng có chút gấp gáp, trái lại khiến hắn trở nên chân thật hơn.
Để những lời này của Triển Phi trôi từ tai này sang tai kia, Quý Ngật Lăng bắt đầu nhất tâm lưỡng dụng [làm hai việc cùng lúc] tiếp tục cầm bút viết.
“Vấn đề sân bãi bên này đã giải quyết xong, hiệu quả ánh sáng dùng cho đợt tuyên truyền cũng đã hoàn tất khâu kiểm tra cuối cùng, so với Quảng Châu lần trước thời gian khá dư dã, hẳn sẽ không có bất kỳ sơ suất nào.”
Bất giác cong khóe môi, Quý Ngật Lăng một lần nữa buông bút trong tay xuống.
“Sao tôi cảm thấy anh giống như đang báo cáo công tác với lãnh đạo thế ?”
“Đây không phải là thành quả mà cậu mong đợi sao? Lãnh đạo đại nhân, ngay từ đầu đã lập tức hỏi tiến triển công tác, thủ hạ nào có đạo lý không ngoan ngoãn báo cáo?”
Cười khẽ một tiếng, Quý Ngật Lăng đơn giản cả người tựa vào lưng ghế, bắt đầu cùng Triển Phi nói chuyện phiến.
Một cuộc gọi quốc tế đường dài như vậy tuyệt đối không rẻ. Ước chừng sau hơn một tiếng đồng hồ, trong khoảng khắc cúp điện thoại Quý Ngật Lăng mới chợt nhận ra cuộc trò chuyện ban nãy căn bản không có trọng tâm, chỉ toàn thiên nam địa bắc nói hươu nói vượn.
Thở dài nhìn chồng văn kiện trước mặt, Quý Ngật Lăng cảm thấy chính mình đã hoang phí thời gian không ít.
Cuộc trò chuyện đó giống như một sự khởi đầu, từ ấy về sau mỗi ngày Triển Phi đều gọi điện cho Quý Ngật Lăng, cũng như trước không có trọng điểm, không có nội dung, thậm chí cũng không có một thời điểm cố định. Có khi là lúc cậu mới rời khỏi giường, hay khi cậu đang đi làm, thậm chí còn có bữa đêm hôm khuya khoắt. Không chỉ ngừng lại ở việc gọi điện, trong hòm thư của Quý Ngật Lăng tựa như mỗi ngày đầu xuất hiện bưu phẩm của Triển Phi. Hôm nay đi thăm chỗ nào ở Nhật, gặp phải chuyện gì kỳ quái, vân vân và vân vân, thậm chí còn kèm theo ảnh chụp, mà mỗi bưu phẩm đều rất nhanh tại một thời điểm cố định sẽ được gửi tới cho cậu, không có ngoại lệ.
Liên tục một tuần điện thoại bưu phẩm oanh tạc, Quý Ngật Lăng cảm thấy thật buồn cười, làm mấy trò lãng mạn hoàn toàn không phải ưu điểm của Triển Phi. Trong ấn tượng của cậu, hắn chưa từng làm qua những chuyện thế này, hiện tại lại đi học đòi kẻ khác, không phải buốn cười thì là gì?
Không xem những việc này là việc nghiêm túc, Quý Ngật Lăng chỉ làm những việc mình nên làm. Nháy mắt cũng đã sắp đến lúc tham gia triễn lãm Nhật Bản, cậu yêu cầu thư ký đặt vé máy bay cho mình và Danny. Chỉ cần lần này thành công, ngay sau đó họ sẽ bắt đầu chiến dịch của mình, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thẳng tiến vào thị trường Anh Quốc, nhiệm vụ này thật không đơn giản.
Bận rộn hết một ngày, sau khi tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ Quý Ngật Lăng mới nhận ra điện thoại của người nào đó đã liên tục hai ngày nay không vang lên. Quả nhiên loại chuyện cần sự kiên nhẫn này Triển Phi không thể nào theo đuổi đến cùng.
Tất cả mọi người ai cũng bận rộn không có thời gian cho chính mình, sao còn có thể nhàn hạ đi làm loại chuyện yêu đương nhàm chán này. Đối với hắn mà nói, kiên trì một tuần đã xem như có đủ ý tưởng để viết thành một cuốn hồi ký rồi.
Lau khô mái tóc ẩm ướt, Quý Ngật Lăng cuối cùng liếc mắt nhìn chiếc di động một cái rồi tắt đèn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]