Rèm cửa sổ dày cộm nặng nề che đi nguồn sáng, bên trong cănphòng âm u, máy sưởi tỏa ra hơi ấm, ngăn cách với sự lạnh lẽo ngoàiphòng, tạo nên bầu không khí ấm áp yên tĩnh.
Trên giường lớn có bốn cột, màn tơ êm ái nhẹ buông, kèm theo tiếng ngáy rất nhỏ, chăn bông chậm rãi phập phồng theo quy luật.
Bỗng dưng, cửa phòng mở ra, một đôi giày bốt màu đen bước vào, đi qua thảm, đi tới trước giường ngủ thì ngừng lại.
Ngủ say như vậy a... Thi Tuấn Vi nhìn gương mặt say ngủ của Phùng Cương Diễm, khóe miệng vô thức khẽ cong lên.
Ba mẹ ngủ sớm dậy sớm, hơn sáu giờ liền tỉnh, cô cũng rời giườngtheo, chuẩn bị cháo trắng rau dưa, để cho bọn họ ăn xong bữa ăn sáng mới rời đi. Sau đó, cô vốn là muốn gọi điện thoại thông báo cho Phùng Cương Diễm, nhưng đoán chắc anh còn đang ngủ, vừa đúng ngày hôm qua khi cùnganh tới đặt phòng thì có đặc biệt yêu cầu cấp thêm một thẻ mở cửa phòng, cho nên dứt khoát chạy đến tìm anh, cho anh một niềm vui bất ngờ.
Nhìn anh ngủ ngon như vậy, hại cô cũng không nhịn được cảm thấy hơi mệt mỏi.
Ngày hôm qua nói láo nhiều quá, lương tâm bất an, ngủ không yên ổn... Hi, cô cũng ngủ thôi! Dù sao cách lúc trả phòng còn có một đoạn thờigian không ngắn.
Để ví da xuống, cởi giày, cởi áo khoác, cởi quần jean, cô chỉ mặc một chiếc áo len đan dáng dài, nhẹ nhàng vén chăn bông lên bò vào giường,dựa vào cánh tay của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-rieng-khong-don-gian/2199964/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.