"Cương Diễm, lúc nào thì anh mới chịu rửa chén vậy?" ThiTuấn Vi đang cắt trái cây tráng miệng, nhìn đống chén bát trong chậurửa, cất giọng hỏi Phùng Cương Diễm đang nằm trên ghế sofa trong phòngkhách gác chân xem ti vi giống như quan lớn. 
"A, chờ một chút." Tiếng đáp lại lười biếng truyền đến. 
Tình hình này, đến khi đi ngủ cũng còn chưa chịu rửa, cô vốn không thích chén bát bẩn chất đống đành phải tự mình động thủ. 
Buổi tối hôm sau, Thi Tuấn Vi đang chuẩn bị tắm, dặn dò Phùng CươngDiễm đang ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi ."Cương Diễm, tuần nàyđến phiên anh phụ trách đổ rác, đợi lát nữa nhớ xuống lầu đúng giờ nha." 
"A, được." Đang chuyên chú đánh quái, anh cũng không quay đầu lại trực tiếp trả lời. 
Nửa giờ sau, Thi Tuấn Vi tắm rửa xong phát hiện Phùng Cương Diễm thủy chung vẫn giống như củ khoai tây ngồi yên trên ghế, mà túi rác đã cộtsẵn vẫn còn nguyên chỗ cũ. 
"Tại sao anh không xuống lầu vứt rác?" Cô kêu lên. 
"A, anh quên!" Anh kinh ngạc nhớ ra, áy náy nhận ánh mắt chỉ trích của cô. 
"Lần nào anh cũng như vậy!" Cô hơi cáu quay đầu rời đi, kết quả đốngrác phải chờ đến hôm sau cô đi làm thì mới mang tới công ty nhờ nhânviên quét dọn vệ sinh xử lý. 
Ban đầu còn nói cái gì công ước sống chung không soạn hay không cũngkhông quan trọng, có vấn đề sẽ sửa đổi, kết quả thì sao, dù sau đó đãsoạn công ước sống chung rõ ràng, thậm chí còn cùng nhau ký tên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-rieng-khong-don-gian/2199962/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.