Ta rùng mình một cái, có chút không dám nghĩ tiếp nữa.
"Ta lúc đó... không phải cố ý đối xử với tỷ tỷ như vậy."
Khương Yến Hạc thấp giọng nói. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lại giống như lúc nhỏ chen chúc tới bên cạnh ta: "Mấy năm đó thân thể ta yếu đến lợi hại, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa không qua khỏi. Vì vậy mẫu thân liền cố chấp cho rằng chỉ có tỷ chết, mới coi như là thật sự thay ta chắn tai họa. Ta ngăn cản không được bà ấy, chỉ có thể để tỷ rời đi. Thế nhưng tỷ người này xưa nay không để tâm để phổi quen rồi."
Khương Yến Hạc lại cười, ngữ khí lại mang theo tàn nhẫn: "Chờ tỷ rời đi vài năm, không —— có lẽ chỉ cần một hai năm, nói không chừng tỷ ngay cả ta là ai cũng không nhớ rõ. Vậy không bằng để tỷ hận ta."
Nói đến phía sau, giọng nói của người này đều đang run rẩy: "Hận ta, tổng so với quên ta thì tốt hơn."
"Nhưng mà hận một người cũng rất mệt."
Ta nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Cho nên ta sớm đã không hận nữa."
Ta đến Tướng phủ lúc Khương Yến Hạc còn nhỏ, có lẽ ngay cả hắn cũng không nhớ. Hôm đó ta đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem bùn đất đi theo phu nhân vào phủ, ngay cả những người thấp nhất trong phủ cũng không muốn lại gần ta, sợ ta trên người có bệnh gì lây sang.
Khương Yến Hạc nhỏ bé được ma ma dắt tay, một đường hiếu kỳ đi theo sau ta.
"Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại bẩn như vậy?"
"Tỷ tỷ, tỷ chảy nhiều m.á.u như vậy, có đau không?"
"Mẫu thân, chúng ta mời vị đại phu lợi hại kia tới xem bệnh cho tỷ tỷ được không?"
Hắn líu ríu nói không ngừng, nghe đến phu nhân đều không nhịn được phất tay sai người dẫn hắn xuống. Nhưng không bao lâu, Khương Yến Hạc lại len lén chuồn vào, còn mang theo đồ ăn ngọt. Hắn cố gắng nhón chân đút tới bên miệng ta, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng khuyết: "Tỷ tỷ ăn."
Hắn nói hắn muốn nói chuyện với ta nhiều hơn.
"Tỷ tỷ ngươi nghe ta nói là được rồi, nghe lời nói sẽ không quá đau, trước kia mẫu thân đều là dỗ dành ta như vậy."
Trước khi gặp Khương Yến Hạc, cuộc đời ngắn ngủi của ta chỉ có lưu vong và đói khát, khép kín lại tê liệt.
Thế nhưng hiện tại, ta nhìn tiểu cô nương trước mắt ăn mặc khí độ rõ ràng cao quý, không tự chủ được rụt người về phía sau, sợ làm bẩn. Ta bồi thường không nổi.
Khương Yến Hạc còn đang giơ tay ngơ ngác nhìn ta. Hắn dường như không hiểu lắm vì sao có người có thể từ chối đồ ăn ngon. Ta không ngừng rụt về sau, hắn liền không ngừng giơ tay cố sức nhích lại gần ta.
Một lúc lại giằng co, cho đến khi phu nhân không biết lúc nào đã đi vào nói một câu với giọng điệu bình thản "Ăn đi".
Vì vậy ta cẩn thận từng li từng tí đưa tay nhận lấy. Ta nghĩ bọn họ có lẽ là muốn vỗ béo ta, giống như trước kia trong thôn có người nuôi béo heo rồi mới ăn. "Hai chân dê"... cũng là đạo lý như vậy?
Mặc dù ta không hiểu lắm nhà giàu sang như vậy vì sao cũng muốn mua "hai chân dê". Có lẽ là để cho hạ nhân ăn? Ta suy nghĩ lung tung, vậy mà không phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ăn hết miếng bánh này đến miếng bánh khác, đều là Khương Yến Hạc đưa tới. Hắn cười tủm tỉm nhìn, vui vẻ không biết mệt.
Chờ ta phản ứng lại thì sợ đến mức cả người run rẩy. Khương Yến Hạc nghi hoặc quay đầu nhìn phu nhân: "Mẫu thân?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]