Nghe thế, Phong Lưu khẽ buông Thanh Hề ra, Thanh Hềngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn chưa khô.
“Ngươi làm cái gì vậy, đầu giêng năm mới chạy đến đâykhóc lóc cái gì?” An Định Hầu lạnh lùng nói, dạo gần đây thời vận của ông ấykhông được suôn sẻ, Hoàng thượng với ông ấy có nhiều hiểu lầm, không được lòngvua, giờ thấy Thanh Hề chạy đến An Định Hầu phủ khóc lóc giữa lúc đầu giêng nămmới, tự nhiên giận sôi lên, cảm thấy đứa con gái này khóc lóc khiến thời vậncủa mình sa sút.
“Đi về để mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi cho tốt, sau đóhãy quay về Quốc công phủ, nếu không thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết.”Lời này của An Định Hầu kỳ thật là chỉ gà mắng chó, ông ấy bị Phong Lưu làm chomất mặt, nên đang ôm lòng oán Phong Lưu. Trước đó vài ngày, có người đút lótbạc cho An Định Hầu nhằm mua một vị trí đang để trống trong quân đội, đó làchức quản lý ở hậu phương điều hành cung cấp vật tư , An Định Hầu nghĩ có PhongLưu, nên nhanh chóng nhận lời, nào biết Phong Lưu thẳng thắn cự tuyệt, ông ấybị mất mặt nên ôm lòng oán hận, lại thấy Thanh Hề như cái gai trong mắt, cảmthấy nàng không có tiền đồ, đến cả nỉ non bên gối cũng làm không xong, thế nênmới lớn tiếng trách mắng.
“Mẫu thân con mất từ lâu rồi, như bà ta mà cũng xứnglàm mẫu thân con sao?” Thanh Hề phẫn nộ phản bác, nàng đâu có biết khúc mắcgiữa An Định Hầu và Phong Lưu.
“Có đứa con nào ăn nói như ngươi không, vô giáodục.”An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/57062/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.