Thái phu nhân thất thố đẩy mạnh Thanh Hề, “Sao con cóthể chấp nhận chuyện như vậy, chẳng lẽ con không biết tương lai sau này…”
Nhưng Thái phu nhân làm sao biết trải nghiệm kiếptrước của Thanh Hề, đừng nói là bảo nàng trở lại Từ Ân Tự kia, chỉ nghĩ đến đãkhiến nàng gặp ác mộng, so với một kiếp đó, một chén thuốc vô sinh có là cáigì.
“Nhưng nếu không làm thế Phong Cẩm và Thương Nhược Văntuyệt đối không chịu tha thứ cho con, Đình Trực ca ca sẽ không cho con ở lạitrong phủ.” Thanh Hề ứa nước mắt, đương nhiên nàng biết đời nàng hết hy vọng kểtừ giây phút uống chén thuốc đó, nhưng có thế nào cũng tốt hơn việc bị đưa đếnTừ Ân Tự.
Thái phu nhân chống tay lên trán, lảo đảo như ngã,Thanh Hề vội vàng sai người đi báo cho Phong Lưu, thỉnh Thái y đến, Thái phunhân chỉ cầm tay Thanh Hề nói: “Có thế nào cũng không được nói với lão Đại.”
Thanh Hề gật gật đầu. Nếu nói cho Phong Lưu biết,khẳng định là hắn sẽ ghét bỏ nàng, hắn là người thừa kế tước vị Tề Quốc công,phải có người nối dõi, vì lý do đó hắn có muốn bỏ nàng cũng được, nàng sao dámnói với hắn. Phong Lưu tuyệt đối không thể không người nối dõi, chờ Thái phunhân khỏe lại rồi thương lượng tìm giải pháp cho chuyện đó sau.
Thái phu nhân ngã bệnh, không ai lo liệu việc nhà,trước kia vốn là Thanh Hề quản lý chuyện trong nhà, từ khi nàng bị cấm túc,Thái phu nhân lại quản lý trở lại, nay bà bị bệnh, không biết quyền quản lýchuyện nhà sẽ đến tay ai, ai nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/57052/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.