Phong Lưu thấy Thanh Hề khoác áo lông hồ ly trắng viềnlụa đỏ, đội mũ cùng màu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cho thấy nàng đang rấtlạnh. Vừa vào đông nàng liền như gấu ngủ đông, hiếm khi ra khỏi phòng, thế nêntối nay đến Tứ Tịnh Cư là chuyện khiến ai nấy đều bất ngờ.
“Đình Trực ca ca uống rượu một mình sao?” Thanh Hềthấy trên bàn chỉ có một chén rượu cùng mấy đĩa đồ nhắm, vừa dứt lời liền hắtxì.
“Không mặc tử tế đúng không?” Phong Lưu tiến tới cởiáo khoác Thanh Hề, mục đích nghiệm chứng suy đoán bản thân.
Thanh Hề lạnh cứng cả người không ngăn cản được PhongLưu, rốt cuộc gió lạnh thổi vào, cả hai đều lạnh cứng người, Thanh Hề run rẩy.
Phong Lưu nhanh chóng dùng áo choàng bọc kín ngườinàng bế vào phòng trong, “Nàng thật là đồ ngốc.”
Sự thật chứng minh Phong Lưu đoán không sai chút nào,Thanh Hề không phải mặc không tử tế, mà là mặc mà như không.
Dưới tấm áo choàng lông hồ ly chỉ là một lớp xiêm ymỏng manh, thậm chí còn nhìn xuyên thấu thấy cả nội y.
Thanh Hề mặc thế là có tính toán, Đào mama nói kiểumặc mà như không này khiến người ta mất hồn nhất, cho dù là Liễu Hạ Huệ sốnglại cũng không thể kiềm chế được, đáng tiếc Thanh Hề ở trong phòng ấm áp lâu màquên mất giá lạnh bên ngoài, cũng xem nhẹ cái lạnh ở Tứ Tịnh Cư.
Chưa kịp nhúc nhích gì, Thanh Hề đã bị Phong Lưu đónggói ném lên giường
Vừa ngã lên giường, chăn gối lạnh tanh khiến Thanh Hềá lên một tiếng, Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936190/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.