Nghe thế, Phong Lưu cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ,hắn rất tin tưởng vào năng lực bản thân.
Phong Lưu nghĩ một chút mới nhận ra, Thanh Hề thànhthân đã hai năm rưỡi vẫn không có động tĩnh gì, người khác đương nhiên dèm pha,xì xào sau lưng, cũng khó trách Thanh Hề lại lo lắng như vậy, rốt cuộc là dohắn chưa nghĩ chu đáo.
Ngón tay Phong Lưu nhẹ nhàng mơn trớn bầu má trắng hồngcủa Thanh Hề, vuốt ve âu yếm, “Là lỗi của ta, mẹ sẽ có cháu, Quốc công phủ sẽcó thế tử.”
Thanh Hề không hiểu sao Phong Lưu lại tự tin như vậy,hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Phong Lưu thấy Thanh Hề khóc đến đỏ cả mũi, môi cũngđỏ bừng lên, càng thêm hút hồn, “Nàng còn nhỏ, chờ nàng trưởng thành chúng tasẽ có con.” Kỳ thật Thanh Hề không còn nhỏ, rất nhiều cô nương làm mẹ khi mườisáu tuổi. Nhưng trong mắt Phong Lưu, nàng vĩnh viễn là một cô bé con, không hềkhác đứa bé nằm trong tã mẹ hắn đón về.
Thanh Hề nghe Phong Lưu nói xong, chỉ cảm thấy càngthêm khó chịu, cho dù có lớn thêm bao nhiêu tuổi nàng cũng không thể có con.Nước mắt không kìm được lại tuôn rơi.
Phong Lưu bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy nàng, vỗ nhẹlên lưng nàng: “Được rồi, mới nói nàng mấy câu, lại đã nước mắt ngắn nước mắtdài. Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn thế nữa, nghe nói mẹ đã tìm cho Phòng cônương được một đám rất tốt, nếu nàng thật lòng yêu quý Điểm Ngọc tỷ tỷ, có thểtặng cô ấy nhiều đồ làm hồi môn.”
Cuối cùng Phong Lưu gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936168/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.