“Nếu nàng thích thì ngắt về Lan Huân Viện mà trồng,hoa này dễ trồng, chẳng mấy chốc là bám đầy.” Phong Lưu đứng trên thềm đá nóivới Thanh Hề.
Thanh Hề ngẩng đầu trông thấy Phong Lưu, đỏ mặt lên,không ngờ hắn sẽ ra tận cửa đón.
“Đình Trực ca ca.” Thanh Hề gọi khẽ, Phong Lưu “ừ” mộttiếng, hai người vào trong nhà ngồi đối diện nhau nhưng không nói gì, chờ CầnThư dâng trà xong rồi lại lui ra, Phong Lưu mới lên tiếng: “Có việc gì sao?”Hắn biết Thanh Hề là con người vô sự bất đăng tam bảo điện (9).
“Là chuyện của Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề tìm PhongLưu vì chuyện nghiêm túc, nên không sợ hãi.
Phong Lưu nghe Thanh Hề gọi Điểm Ngọc là tỷ tỷ, liềnbiết vị trí của cô Điểm Ngọc kia trong lòng Thanh Hề không đơn giản, nếu khôngnàng đã không gọi như thế, nhưng xưa nay Thanh Hề vốn không thích nhà họ Phòng,hắn chẳng thể hiểu lý do gì khiến Thanh Hề bất ngờ nhiệt tình thế.
Phong Lưu gật gật đầu, ý bảo Thanh Hề tiếp tục nói.
Thanh Hề liền kể hết với Phong Lưu, “Đình Trực ca ca,có giúp được chị ấy việc này không?” Kỳ thật lòng Thanh Hề cũng không thể xácđịnh Phong Lưu có chịu hỗ trợ hay không, hoặc là có khó xử hay không.
“Đây là việc nhỏ, ngày mai ta sẽ cho Vạn Thắng Toànsang Tấn Vương phủ một chuyến. Chỉ có điều chúng ta giúp được mẹ con họ nhấtthời, không giúp được cả đời, chỉ sợ La Chí Kiệt kia chưa từ bỏ ý định, vẫnquấy rầy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thanh Hề có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936163/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.