Thanh Hề không thể nhớ ra bản thân đã trở lại Lan HuânViện như thế nào.
Đêm đó nàng sốt cao, mê man, khiến cả Lan Huân Việnnháo nhào, đi bẩm báo Nhị phu nhân lấy đối bài thỉnh đại phu, lại báo cho Tháiphu nhân và Phong Lưu, mời thầy hỏi thuốc, bốc thuốc sắc thuốc, vất vả suốt mộtbuổi tối.
Phong Lưu chờ Thái phu nhân và mọi người đến thămThanh Hề rồi đi về hết mới đến Lan Huân Viện sau cùng, cẩn thận hỏi bệnh tìnhxong hắn cho người hầu lui ra. Phong Lưu đặt tay lên trán Thanh Hề, thấy vẫnchưa hạ sốt, nàng còn chau mày, cho thấy đang khó chịu.
Phong Lưu đã suy nghĩ tỉnh táo, thấy mình nhất thờiphóng túng, lại khiến Thanh Hề bị bệnh, cảm thấy rất hổ thẹn với nàng, hắn lưuluyến vuốt ve mặt nàng, xoa dịu cái cau mày, kéo chăn cho nàng, chung quy nàngvẫn quá nhỏ.
Vụ việc tạm gác qua một bên, hai mươi tháng giêng nhamôn khai ấn, Phong Lưu cũng bắt đầu bận vì công việc, hai người đều giống như edè người kia, hơn nữa lại còn lảng tránh đối phương. Tháng hai, Phong Lưu phụngchỉ đến phương Bắc làm nhiệm vụ tối mật, trái tim Thanh Hề mới được yên ổn.
Mỗi lần nhớ tại lần hoang đường trên xe ngựa, Thanh Hềchỉ hận không tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống, không nói đến chuyện xa phu cónghe thấy động tĩnh gì không, chỉ nghĩ đến chuyện bản thân cùng Phong Lưu làmchuyện đấy trên xe ngựa, vậy mà nàng không hề phản đối, Thanh Hề liền cảm thấyxấu hổ, lại sợ Phong Lưu coi thường nàng vì chuyện hôm đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936157/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.