Editor: H nhi
"Ngươi buông tay ra đi, ta sợ bẩn." An Bình dùng câu độc ác nhất, trái lương tâm mà nói.
Tô Thấm không ngờ được An Bình sẽ nói như vậy, hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hồi phục, tiếp tục quấn quít lấy nàng như rắn nước, thanh âm trong trẻo như chuông ngân: "Thủy Dung à, đây là lời thật lòng của nàng sao?"
An Bình cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được à?"
Tô Thấm cắn môi không nói, lập tức buông nàng ra, lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách: "Vậy ngươi đi được rồi."
Vẫn biết là kết quả này nhưng nội tâm vẫn có chút mất mác, đang muốn tiếp tục nói lời cay nghiệt liền nghe Tô Thấm nói: "Thủy Dung, ta biết rõ ngươi hận ta tận xương. Cho dù ngươi đối với ta như thế nào ta đều không có một câu oán hận. Nhưng muội muội của ta vô tội, mong ngươi đừng làm khó muội ấy."
Ngực như bị đánh một đòn thật nặng, An Bình có chút thở không nổi, thì ra là nàng ta đột nhiên muốn hiến thân là vì Tô Dĩnh.
An Bình giật giật khóe miệng, giễu cợt nói: "Muội muội ngươi so với ngươi sạch sẽ hơn nhiều, lại còn ôn nhu hơn, đặc biệt là lúc ở trên giường." Câu cuối cùng là nói vào bên tai Tô Thấm, nói xong còn mờ ám thổi ra một hơi.
Quả nhiên sắc mặt Tô Thấm liền trở nên khó coi, trắng xanh không còn chút máu, có khiếp sợ, có phẫn nộ, còn có hận không thể giết người ngay lập tức.
An Bình rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của Tô Thấm, mặc dù trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-phi-yen/1363474/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.