Editor: FuFu Thường Tứ Hỷ vẫn còn đứng bên cạnh, Hoắc Khinh Ly phất tay ý bảo nàng ta lui ra, Thường Tứ Hỷ theo Hoắc Khinh Ly đã hơn bốn, năm năm nay, tuy không thể nói là con giun trong bụng Hoắc Khinh Ly nhưng ít nhất cũng có thể nhìn sắc mặt mà đoán ý, nên liền có cảm giác chủ tử nhà mình hình như có chuyện không ổn, nhưng không ổn ở đâu thì lại không nói ra được, chỉ có thể đi ngoài viện chờ, nhưng không dám đi xa, sợ có việc cần sẽ gọi nàng ta. "Sao lại mang bộ dạng đắn đo suy nghĩ như thế, thật không giống với dáng điệu hào phóng thường ngày của cô." Trên mặt Hoắc Khinh Ly vẫn giữ nguyên nụ cười xinh đẹp ấm áp tựa gió xuân. Lâm Tích Nhạn phát hiện trong đáy mắt nàng có một tia trào phúng, trái tim lại vì thế mà như được thả lỏng hơn, đây mới là Hoắc Khinh Ly, cười nói: "Ta đương nhiên cầu còn không được." Lông mày Hoắc Khinh Ly nhướng lên: "Cho nên mới nói cô làm chuyện vô vị như vậy chỉ vì muốn lên giường với ta?" Lâm Tích Nhạn phẫn nộ: "Hoắc Khinh Ly, ngươi có thể không thích ta, nhưng không cần phải châm chọc ta như thế, Tiết Tri Thiển cũng đã nói như thế với ngươi sao?" Sắc mặt Hoắc Khinh Ly liền đen lại, những lời mắng chửi của Tiết Tri Thiển vẫn còn ở bên tai, nàng ở trong lòng Tiết Tri Thiển cùng lắm chỉ là một kẻ xảo trá vô sỉ, cố nhịn xuống những chua xót trong lòng, trầm giọng: "Nhờ ngươi ban tặng, so với thế này thì còn ác hơn nhiều." Lâm Tích Nhạn lập tức cười vui vẻ: "Thì ra ai cũng như ai nhỉ, nàng tức giận Tiết Tri Thiển thì đem tất cả căm giận đó trút lên người ta, may mà ta không phải là vị tiểu thư da mặt mỏng kia, chỉ nửa điểm ấm ức đã chịu không nổi, nếu nàng cảm thấy trút giận lên người ta sẽ thoải mái hơn vậy thì cứ tiếp tục đi, ta xin rửa tai lắng nghe." Hoắc Khinh Ly nhíu mày nhìn bộ dạng dửng dưng của Lâm Tích Nhạn: "Cho dù cô có tốt với ta thế nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của cô, cô cần gì phải tốn hết tâm tư vào ta như vậy?" Lâm Tích Nhạn nói: "Dù nàng mở miệng hay im miệng đều nói yêu Tiết Tri Thiển, nhưng nàng ta thật sự đã chấp nhận tình yêu của nàng ư? Thật ra nàng cũng giống ta thôi, nàng thử ngẫm lại nàng thì sẽ biết vì sao ta lại làm vậy, ta biết chỉ cần chân thành, kiên định, trái tim con người dù sao cũng là máu thịt, cho nên chỉ cần ta kiên trì thì một ngày nào đó nàng sẽ bị chân tình của ta làm cho cảm động, giống như lần này nàng cứu ta, nàng có dám nói trong lòng nàng một chút cũng không hề có ta không?" Trái tim Hoắc Khinh Ly thoáng thắt lại, nàng cũng không quên mục đích đến đây, những ngày này phải trải qua chuyện Tiết Tri Thiển ân đoạt nghĩa tuyệt và chuyện Bạch Sương Sương đầu tóc trắng xóa đã đủ giày vò nàng lắm rồi, kết quả này tuyệt nhiên không phải thứ nàng muốn, trong kế hoạch của nàng, nàng sẽ trả ân cứu mạng của Lâm Tích Nhạn sau đó cả hai không còn thiếu nợ gì nhau, cũng sẽ không còn lí do để bị cô ta dây dưa cả đời, không những thế còn có thể xóa bỏ tất cả hận thù trong lòng với Bạch Sương Sương, về sau không còn khúc mắc gì nữa, một mũi tên trúng hai con nhạn, có thể nói là vẹn cả đôi đường. Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn trái ngược, người lẽ ra hiểu nàng lại không hiểu nàng, người lẽ ra không nên cảm thông nàng thì lại thông cảm với nàng, người yêu vứt bỏ, người thân lại sắp lìa xa. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nàng ư? Lúc này đây nàng thật sự không còn hiểu rõ nữa, ân nhân, cừu nhân, ái nhân tất cả giống như bị đảo lộn, ái nhân của nàng thì hận nàng tận xương, cừu nhân của nàng thì lại yêu thương nàng sâu sắc, còn về phần Lâm Tích Nhạn thì càng trở nên ân oán khó đoạn. Nàng không thể nào quên được những lời ân đoạn nghĩa tuyệt của Tiết Tri Thiển, cũng không thể chịu được ánh mắt luyến tiếc thương xót của Bạch Sương Sương, và càng mệt mỏi với sự dây dưa không rõ của Lâm Tích Nhạn, chỉ có khi triệt để rời xa những thứ này thì tâm mới không còn đau nữa, sẽ không còn mệt mỏi, không còn lúc nào cũng lâm vào sự giày vò. Chỉ có một cách duy nhất. Hoắc Khinh Ly lấy một con dao trong tay áo ra. "Nàng muốn giết ta ư?" Sắc mặt Lâm Tích Nhạn không hề mang chút sợ hãi hay khó hiểu, cô ta đã sớm đoán ra sẽ có một ngày như vậy, cô lại một lần nữa khiêu khích sức chịu đựng của Hoắc Khinh Ly, Hoắc Khinh Ly có thể nhịn được tới giờ chỉ có hai khả năng, một là trong tim của Hoắc Khinh Ly ít nhiều vẫn có cô, hai chính là khi Hoặc Khinh Ly cảm thấy đã trả hết nợ cho cô, thì cuối cùng sẽ đến đòi lại những gì cô đã nợ, người này chính là như vậy, nàng ấy đến nửa phần ân tình cũng không muốn thiếu nợ người ta, nên người ta cũng không thể thiếu nàng ấy nửa phần, mà cô lại hết lần này tới lần khác xúc phạm hai người quan trọng nhất của Hoắc Khinh Ly, sợ là hận thù đã sớm chồng chất, mà Hoắc Khinh Ly lại tiếp tục ẩn nhẫn, tiếp tục chăm sóc cô, những thứ đó tất cả chỉ là để thêm hận cô mà thôi, nhưng cô không tin, không tin Hoắc Khinh Ly thật sự nhẫn tâm muốn giết cô, cười nói: "Giết ta cũng tốt, như vậy có thể xoa dịu được trái tim của nàng, không phải Tiết Tri Thiển luôn mong nàng giết ta để báo thù sao?" "Cô không sợ chết à?" Hoắc Khinh Ly hỏi. "Sợ, nhưng nếu có thể chết trong tay người mình yêu, ta cam tâm tình nguyện." Hoắc Khinh Ly nhìn cô ta nửa ngày, bỗng nói: "Ta biết cô thật lòng với ta." Lâm Tích Nhạn hơi kinh ngạc, thậm chí còn có chút kích động, nhưng cố giữ bình tĩnh, bộ dạng giả vờ như không quan tâm: "Nghe khẩu khí của nàng chắc không phải muốn lấy lui làm tiến đó chứ? Chẳng phải nàng từng nói, nếu Tiết Tri Thiển cự tuyệt nàng thì nàng sẽ có thể tiếp nhận ta ư." Hoắc Khinh Ly vô tình tạt một chậu nước lạnh: "Ngày đó mặc dù ta không thích cô nhưng cũng không ghét cô, huống chi lúc đó cô có ân với ta, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại diệt đi sự kiên nhẫn trong ta, giờ đây ta đối với cô ngoài chán ghét vẫn là chán ghét, chẳng lẽ muốn ta phải cả đời đối mặt với người mình ghét ư?" Lâm Tích Nhạn giận dữ: "Nếu đã thế thì tại sao còn cứu ta?" "Đó là bởi vì cô luôn tự cho là đúng, bất kể ta có nguyện ý hay không, một mặt nói làm việc cho ta nhưng lại làm ta không thể nào đứng ngoài cuộc, không thể khoanh tay đứng nhìn." Lâm Tích Nhạn cười lạnh: "Nàng có thể vờ như không thấy." Hoắc Khinh Ly phản ứng: "Với cô hữu dụng sao?" Lâm Tích Nhạn bất cần nhún vai: "Giờ đây ta không có nửa phần nội lực, không cần đao thương cũng có thế giết được ta, nếu nàng muốn giết thì hãy ra tay đi." "Cô nghĩ ta không dám à?" Hàn quang lóe lên, dao găm* ra khỏi vỏ, đặt trên cổ Lâm Tích Nhạn, lúc này khuôn mặt Hoắc Khinh Ly cũng lạnh như lưỡi dao. (*hình như là dao gọt trái cây ngày xưa Tri Thâm tặng:3) Lâm Tích Nhạn nhếch môi cười khinh thường: "Ta cá là nàng không động thủ được." Quả nhiên dao găm vẫn không nhúc nhích. Hoắc Khinh Ly nở một nụ cười khổ: "Cô nói không sai, sao ta lại phải giết cô chứ?" Lâm Tích Nhạn thở dài một hơi, còn muốn chế giễu thì cảm thấy trên tay nặng hơn, đến lúc kịp phản ứng thì thấy trên tay mình đã cầm một con dao găm, mũi dao đâm thẳng vào bụng của Hoắc Khinh Ly, cả người bỗng cứng đờ, ánh mắt không thể tin nhìn Hoắc Khinh Ly. Trên khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo của Hoắc Khinh Ly không nhìn ra được một tia đau đớn, nếu không phải máu tươi bắt đầu chảy ra thì còn tưởng rằng nàng ấy không hề bị thương, Hoắc Khinh Ly nói: "Chỉ như vậy mới có thể một lần thanh toán rõ ràng, từ nay về sau ta không còn nợ gì cô nữa." Lâm Tích Nhạn gào lên: "Nàng chưa bao giờ nợ ta cả!" Nước mắt liên tục chảy ra, chưa kịp gọi người tới giúp thì đã bị Hoặc Khinh Ly điểm huyệt, không thể cử động, không thể nói chuyện, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận. Không để ý tới máu vẫn đang chảy, Hoắc Khinh Ly nói: "Đây là cội nguồn của tất cả, chỉ vì cô cứu ta mà ra, nếu ngày đó ta chết rồi thì sẽ không có nhiều thị phi như vậy, cô không sai, Tiết Tri Thiển cũng không sai, trong chuyện này mẹ ta cũng không sai, người sai nhất chính là ta, Tiết Tri Thiển nói rất đúng, nếu không phải ta cam chịu thì cô cũng sẽ không cố chấp như vậy, là do ta ích kỷ, cho cô hy vọng rồi làm cho cô phải chịu nhiều tổn thương, cô là một cô nương tốt, chỉ làm điều do con tim mách bảo, nhưng người như ta nào đáng để cô phải trả giá nhiều như vậy, tính mạng này ta có thể trả lại cho cô, nhưng trong sạch và tình ý của cô, thật xin lỗi, ta thật sự không trả nổi, về sau đừng vì ta mà làm chuyện gì cả, ta cũng không muốn gặp lại cô nữa, nếu không lần sau chính là ở đây." Hoắc Khinh Ly chỉ vào ngực mình. Lâm Tích Nhạn biết nàng ấy là một người tàn nhẫn, thế nhưng không ngờ lại có thể tàn nhẫn đến mức này, thứ mà cô muốn chính là tình yêu chứ không phải tính mạng của Hoắc Khinh Ly, một dao cắm vào người nàng ấy, so với đâm vào người mình còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, giật mình nhìn lại bàn tày đẫm máu tươi kia giống như đang cảnh tỉnh cô, rằng nữ nhân nhẫn tâm và yếu đuối trước mặt này, đời này kiếp này cô sẽ không bao giờ có được. Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Hoắc Khinh Ly, xinh đẹp, yếu đuối, điềm đạm đáng yêu là thế, rồi nhớ đến lúc Hoắc Khinh Ly thần chí không rõ đã ôm chặt lấy cô liên tục gọi mẹ như thế nào, khi ấy nàng không ngừng vừa khóc vừa hỏi tại sao, tại sao lại cho người ngăn cản nàng, tại sao người nàng thích không thích nàng, trong khoảnh khắc đó, cô đã động tâm, Hoắc Khinh Ly đã khơi dậy tất cả những yêu thương trong lòng cô, cô yêu nữ nhân này, càng muốn bảo vệ nữ nhân nội tâm yếu đuối này, cũng chính vì thế mà sau này cho dù Hoắc Khinh Ly có trở nên kiên cường thì cô cũng có thể dễ dàng xuyên thủng lớp ngụy trang ấy, chỉ liếc mắt cũng có thể thấy được đấy lòng của nàng ấy, đây cũng chính là điểm khiến cô xem thường Tiết Tri Thiển nhất, Tiết Tri Thiển căn bản là không hiểu Hoắc Khinh Ly, nàng ta không biết trong thế giới của hai người họ, Hoắc Khinh Ly mới là người cần được yêu thương, chỉ là nàng ta tốt số gặp Hoắc Khinh Ly trước cô, và còn được nàng ấy yêu." Được là phúc, không được là mệnh*, dẫu sao cô đã cố gắng hết mình cho tình yêu đó, giờ đây không còn gì phải hối tiếc nữa. (đây là câu nói của nhà thơ Từ Chí Ma, nghĩa là: Tôi sẽ trong biển người mênh mông tìm một tri kỷ duy nhất, được, thì là hạnh vận của tôi, không được, là số mệnh của tôi) Lâm Tích Nhạn mở to mắt nhìn nữ nhân kiêu ngạo lại cô đơn này rời đi, bóng lưng thẳng tắp, cước bộ thong thả, những chỗ nàng đi qua đều để lại những giọt máu nhỏ xuống. Thường Tứ Hỷ thấy Hoắc Khinh Ly máu me đầy mình từ trong sân đi ra thì bị dọa đến ngây người, vừa muốn hét lên thì đã bị Hoắc Khinh Ly khẽ quát: "Câm miệng." Con dao găm vẫn cắm trên bụng Hoắc Khinh Ly, Thường Tứ Hỷ muốn rút ra. Hoắc Khinh Ly lại nói: "Muốn ta chết thì cứ rút đi." Thường Tứ Hỉ lúc này không biết nên làm gì: "Tiểu thư đứng yên đừng nhúc nhích nhé, ta đi gọi đại phu đây." "Đừng gọi, chút thương tích này không chết người được đâu, ngươi mau lại đây đỡ ta." Máu chảy rất nhiều, Hoắc Khinh Ly chỉ cảm thấy tay chân muốn nhũn ra. Thường Tứ Hỉ vội vàng chạy tới đỡ. Hoắc Khinh Ly nắm chặt đuôi dao, cắn chặt răng hít sâu một hơi dùng sức rút ra, máu tươi tóe ra, đau đến thiếu chút nữa ngất đi, sau đó lấy trong ngực áo một lọ thuốc, cắn lấy nắp bình ra đổ bột phấn lên phía trên vết thương, rất nhanh đã bị máu cuốn trôi, đổ thêm mấy lần nữa thì bột phấn trở nên sền sệt mới làm cho máu chảy chậm lại. Toàn bộ quá trình, Hoắc Khinh Ly không rên la một tiếng. Trái tim Thường Tứ Hỷ đau như sắp chết, hai mắt đỏ bừng: "Tiểu thư, ta đỡ người vào phòng nghỉ ngơi nhé." Hoắc Khinh Ly ngăn nàng ta lại: "Không được, chúng ta đi thôi." Thường Tứ Hỉ cảm thấy bối rối. "Rời khỏi Danh Kiếm sơn trang." "Bây giờ ư?" Thường Tứ Hỉ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tiểu thư nhà nàng với Lâm Tích Nhạn, nhưng tiểu thư nhà nàng bị thương thành như vậy nhất định là do Lâm Tích Nhan mà ra, không lấy lại công đạo mà bỏ đi, chẳng phải quá lợi cho ả ta rồi sao? Hoắc Khinh Ly thấy nàng ta tức giận, biết rõ lòng nàng ta đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến Lâm Tích Nhạn, chúng ta đi thôi, ta không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa." Thường Tứ Hỉ dĩ nhiên nghe lời nàng, nhưng cũng hỏi lại một câu: "Chúng ta cứ đi như vậy sao, không nói tiếng nào với phu nhân ạ?" Hoắc Khinh Ly nhìn về phía rừng trúc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, ta không có cách nào đối mặt với bà ấy." *** HẾT CHƯƠNG 76 *** Sao tác giả cứ ngược thân Khinh Ly hoài là sao, đau lòng quá đi:((((((((( Mà có vẻ Lạc Khuynh rất yêu mến nhà thơ Từ Chí Ma cũng như cuộc đời và tình duyên lận đận của ông này:v Trong truyện "Cách cách lai liễu", Cố Cách Cách cũng nói với Miêu Tư Lý "Muốn đến là đến muốn đi là đi, cô tưởng cô là Từ Chí Ma chắc?" Nhà thơ Từ Chí Ma nổi tiếng với bài thơ "Tạm biệt Khang Kiều", trong đó có 4 câu thơ sau: Tôi lặng lẽ ra đi Cũng như tôi từng lặng lẽ đến Tôi vẫy vẫy cánh tay áo Không mang theo một áng mây trời. Cũng từ bài thơ này, mà câu "ra đi không mang theo một đám mây" được các tác giả mạng TQ sử dụng khá phổ biến trong tác phẩm của mình để diễn tả cho sự biến mất, hay bỏ chạy mất dạng:))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]