Edit: tịnhquân
Beta: Sâu
Nếu nói sĩ nhục lớn nhất của Tiết Tri Thiển ở đời này là gì, thì nhất định là giờ khắc này, trên người không một mảnh vải che thân nằm dưới một nữ nhân xa lạ. Cho dù nữ nhân này có xinh đẹp đến cỡ nào thì cũng khiến nàng khó có thể chấp nhận. Mỗi một tấc da thịt bị cô ta vuốt qua hệt như bị lăng trì, máu chảy đầm đìa, đau đớn đến mức trở nên chết lặng.
Bởi vì liên tục giãy dụa, cho nên Tiết Tri Thiển lại bị điểm huyệt, động không được nói không xong, cả người cứng đờ lạnh lẽo. Chỉ có hơi thở thoi thóp là chứng minh nàng vẫn còn sống.
Cô gái kia cảm nhận được sự lạnh lẽo từ Tiết Tri Thiển, không kìm được mà rùng mình. Vô luận cô ta có trêu chọc thế nào cũng không thể làm cho Tiết Tri Thiển trở nên ấm áp, mềm mại. Thì đã sao nào? Cô cũng đâu cần Tiết Tri Thiển phải thuận theo. Cái mà cô muốn là khiến một kẻ khác phải ân hận! Hủy đi người mà kẻ đó yêu thương nhất, liệu kẻ đó sẽ hận cô thế nào? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đã đủ cho cô ta kích động, lại không còn kiêng dè gì nữa, cô ả cười lạnh, đẩy ra hai chân Tiết Tri Thiển đang khép lại.
Tiết Tri Thiển tuyệt vọng âm thầm rơi nước mắt. Qua đêm nay, dù cho không chết thì cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp Hoắc Khinh Ly.
Khi nước mắt Tiết Tri Thiển rớt xuống, tay cô gái kia bị đình trệ giữa không trung, bức tường băng trong lòng cô ta đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-phi-yen/1363419/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.