Cuối mùa thu, nước đã lạnh buốt thấu xương.
Lúc Tiết Tri Thiển được vớt lên mặt đã không còn chút máu, đôi môi tím bầm, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.
Hoắc Khinh Ly vận nội công, mới dần dần tỉnh lại.
Tiết Tri Thiển mở mắt ra, chỉ thấy mình được Bao Uyển Dung ôm, có điều chỉ cần tỉnh lại liền biết là Hoắc Khinh Ly vớt nàng lên, đến một lần nhũ nương cũng chưa từng nhảy xuống nước, thứ hai chỉ có Hoắc Khinh Ly cũng đang trong tình trạng như nàng, toàn thân ướt sũng.
Hắt xì liền tù tì hai cái, Tiết Tri Thiển giãy giụa đứng lên, vốn định nói một tiếng đa tạ với Hoắc Khinh Ly, thế nhưng nghĩ đến chuyện mình rơi xuống nước, nàng ta cũng không thoát khỏi liên quan, bởi vì giận lẫy nàng mới nhất thời quên là đang ở trên thuyền, trong lúc hấp tấp mới té lộn cổ xuống sông... Vì vậy cứng rắn nuốt hai chữ "đa tạ" vào, còn "Hừ" một tiếng, không chút nào cảm kích đi lướt qua Hoắc Khinh Ly.
Nhưng mà Tiết đại tiểu thư lại xúi quẩy làm sao, trong lòng thì đang tức giận, đế giày lại ướt, vì vậy liền trợt chân một cái...
Với võ công của Hoắc Khinh Ly mà nói, Tiết Tri Thiển cách nàng gần như vậy, chỉ cần đưa tay chụp tới liền có thể cứu được nàng, nhưng Hoắc đại tiểu thư lại ôm lấy tay, trơ mắt nhìn Tiết đại tiểu thư vồ ếch ngay dưới chân mình...
Hoắc Khinh Ly liều mạng nhịn cười, đỡ nàng dậy, còn đau lòng hỏi: "Tri Thiển à, có bị thương không vậy hả?"
Tiết Tri Thiển mặt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-phi-yen/1363388/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.