Từ lúc Băng Phách phu nhân hiện thân đến giờ, Yến Sơn Song Kiệt hoảng sợ đến trống ngực đập rất mạnh. Chúng cũng biết thứ ma đầu này rất khótính, và cũng khó đối phó lắm. Tối hôm trước, anh em mình không nên dùng cây nhân sâm lão đánh tráo lấy cây sâm nghìn năm để lừa dối nàng ta,rồi lại dùng Tuyệt Tình trâm đánh lén nữa. Lần này tái gặp nơi đây, chắc thể nào nàng cũng không để yên cho anh em mình đâu. Lúc này chúng thấynàng nói như thế lại càng lo âu thêm. Khương Nhân cứ vâng dạ luôn mồm và đáp:
- Thú thực, tiểu nhân không biết là phu nhân giá lâm. Sao lại may mắn đến thế.
Y không hổ thẹn là người lão luyện giang hồ, nói câu đó đã phá tan được không khí nặng nề rồi. Y lại cười nịnh và nói tiếp:
- Tiểu nhân cũng hồ đồ thực, ba lọ thuốc ấy chia làm ba màu:
ba màu trắng có tiếng là vô lo.
Thanh Lam nghe Khương Nhân nói như thế liền rùn mình một cái, bụng bảo dạ rằng:
"Mà người trên giang hồ nham hiểm thực! Y dám bảo thuốc độc là thuốc giải,cũng may mình chưa cho Liễu Kỳ uống, bằng không đã trúng độc còn bị nặng hơn".
Nghĩ tới đó, chàng trợn ngược đôi lông mày lên, đang định nổi khùng.
Đột nhiên chàng thấy Khương Nhân tiến tới gần Băng Phách phu nhân, cười nịnh và nói tiếp:
- Tiểu nhân đáng chết thực! Tối... hôm nọ, tiểu nhân không nên lừa dốiphu nhân. Sự thực tối hôm đó cây sâm nghìn năm của anh em tiểu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/2243576/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.