Thanh Lam nghe nói cảm động vô cùng, vội nhai tầu láđó và nuốt luôn. Chàng thấy tầu lá ấy vừa thơm tho vừa ngọt ngào, khinuốt vào trong cổ thấy mát lạnh.
Hình như Bạch Mai bỗng nhớ tới một việc gì, liền cau mày lại, và vội đi ra ngoài phòng ngay.
Thanh Lam nuốt xong tầu lá đó, một lát sau thấy bụng sôi sùng sục và như muốn đi đồng, chàng vội chạy ra bên ngoài. Chàng nhẩy nhót mấy cái đã vàotrong rừng, chui vào trong bụi cây chốc lát. Khi quay trở ra, chàng đãtỉnh táo hết sức.
Thanh Lam mừng rỡ khôn tả, đưa mắt nhìn bốnchung quanh, thấy nơi u cốc này cây cối rậm rạp, nước suối chảy quanhnăm và trong vắt, những bãi cỏ xanh rì như một tấm thảm, nhất là dướiánh sáng mặt trời, cảnh sắc nơi đây trông càng đáng yêu thêm.
Phía tận cùng sơn cốc, có một cái bàn đá trắng, tuy không lớn rộng lắm,nhưng sạch sẽ vô cùng. Sau sân là một căn nhà lá, cạnh căn nhà đó có một ngôi mộ. Chàng nhìn kỹ mới hay nền nhà ấy xây ở trên đèo núi, và đãnhận ra đó là nhà ở của Bạch Mai. Chàng liền nghĩ thầm:
"Nàng talà một khuê nữ, tại sao lại sống một mình ở trong u cốc như vậy, và nơiđây lại gọi là Trường Hận Cốc?... Lạ thật. Nàng sinh trưởng ở trong cốcnày từ hổi nhỏ đến giờ, sao nàng lại không biết Thiên Lý Cô Hành Kháchlà ai thế?
Chàng vừa đi vừa nghĩ ngợi, đi được mấy bước bỗng có một cái bóng xanh phi tới, và nhằm đầu mình tấn công luôn.
Chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/2243521/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.