Tiểu Hồng bực mình gắt luôn:
- Cô nương không biết!
Thiên Sinh lại cười nhạt mấy tiếng. Chống gậy Lan Can xuống đất nói tiếp:
- Lời nói của lão phu nặng như núi Thái Sơn, đáng lẽ các người chỉ cầnxuyên qua Độc Trận đồ là sự ân oán của đôi bên được xí xoá liền và lãophu quyết không làm khó dễ các người. Nhưng bây giờ được biết là Giangthiếu hiệp đã nhờ có Hồng Hoàng châu, vật báu của Đường môn nên mới pháđược trận ấy. Việc này ta lại phải sự một cách khác...
Y chưa nói dứt, Bạch Mai đã cười khì, ngắt lời y và hỏi:
- Chẳng lẽ khắp thiên hạ chỉ có một mình nhà họ Đường mới có Hồng Hoàng châu hay sao?
- Hà hà... Vật này là báu vật gia truyền của Đường môn, lão phu chỉ khẽtrông thấy cũng đã nhận ra ngay, lừa bịp sao được lão phu cơ chứ?
- Lão trượng đã biết Hồng Hoàng châu là vật gia truyền của Đường môn,chẳng lẽ lão trượng lại quên mất hai câu di huấn gia truyền của quý mônsao? Tại hạ vẫn còn nhớ hai câu đó là:
"Đứng đầu bách độc, lấy độc để cứu tai ách cho nhân gian".
Thấy Thanh Lam nói như vậy, Thiên Sinh lại biến sắc mặt, cười khỉnh đáp:
- Thế ra các người do tên sư đệ phản môn ngịch đạo đã xui khiến tới đâyđấy? Được, nếu hôm nay lão phu để cho các người ra khỏi được Vạn ĐộcCung, từ giờ trở đi trên giang hồ không còn cái tên Bích Mục Thiền Thừnữa.
Bạch Mai không sao nhịn được liền quát mắng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/2243484/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.