Lục Vân nghe ba người đạo sĩ ấy nói như vậy mới vỡ nhẽ, nàng đoán chắc chúng đã gặp Giang công tử với vợ chồng Thôi Văn Úy rồi.
Vì mình với chị mình giống hệt nhau, cả quần áo cũng giống nốt, nên chúng mới hiểu lầm như thế.
Nàng đang nghĩ ngợi thì lão Đại, lão Tam và lão Tứ của huyền Linh môn đã múa tít cây Tu la bỗng quát lớn một tiếng, xông lại tấn công nàng ta ngay.
Thực là vạ vịt, dù nàng có mồm mà không sao cãi lại được. Vì phen này khôngquản ngại xa xôi, tới tận Bắc Hải là muốn trả được mối thù cho cha, nhưvậy không sớm thì chầy, thế nào nàng cũng phải gây hấn với Huyền Linhmôn rồi, vì vậy nàng liền nghĩ bụng:
"Đằng nào cũng thế, chi bằng ta cứ nhận hết tất cả những việc ấy, để chị ta khỏi bị phiền phức có hơn không?".
Nàng quyết định xong liền quay người một vòng đã thoát khỏi thế công của ba cây Tu la bổng ngay, mồm thì quát lớn:
- Các ngươi muốn chết, như vậy thì đừng trách bản cô nương đại khai sát giới đấy nhé?
Tám tên đạo sĩ mặc áo bào xanh thấy Lục Vân thoát ra khỏi vòng vây của bầyTu la bổng, chúng lại tưởng nàng định đào tẩu, đồng thanh thét lớn:
- Chạy đi đâu?
Bóng người thấy thoáng, bọn chúng đã xông lên ngăn cản.
Chúng có biết đâu Lục Vân đã nổi sát khí. Nàng liền giơ cây Thiết Tỳ Bà lên,chỉ nghe đờn kêu "tính tang" mấy tiếng đã có một chùm giây bạc mau nhưmưa bay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/2243450/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.