Có một cậu bé cuộc đời rất đáng thương, từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi, ngàyngày xin ăn ngoài phố, có khi chẳng xin được gì, cậu đành bới trongthùng rác những thứ người ta ăn thừa để ăn cho qua bữa....
Một hôm, cậu tìm được một khúc xương con chó ăn thừa để lại, cậu cứ nghĩcon chó đã vứt đi rồi nên mới nhặt lấy, cậu đâu ngờ đó là miếng sườn xào còn có thể ăn được, kết quả là bị con chó cắn xé thương tích đầy mình.Cậu bé đó chính là tôi.
Đêm đến tôi nằm co quắp ở góc phố, sờ lênbả vai bị chó cắn, chỗ ấy hãy còn rất đau, khi trở mình, chẳng may độngvào chỗ bị thương, đau đến chảy nước mắt. Tôi ngước nhìn ánh điện đường, những con côn trùng đang múa lượn, tuyết rơi, những đêm thế này thườngcó tuyết, bởi vì tôi sẽ giống cô bé bán diêm, sẽ chết đi trong đêm tuyết lạnh, vào lúc tôi cảm nhận được mình đang dần ra đi thì tôi nhìn thấymột khuôn mặt phúc hậu, một bàn tay ấm áp đỡ lấy mình.
Tôi được dì đưa về nhà, bà làm nghề nhặt rác kiếm sống, chúng tôi tuy rất nghèonhưng thật hạnh phúc. Tôi ngày càng khôn lớn trưởng thành, những ngàykhổ cực của dì cháu tôi sắp kết thúc, tôi sắp đền đáp được công ơn dì.Tiếc thay dì tôi...
Tôi liếc mắt nhìn trộm xung quanh, mọi người đều đang rất hồi hộp, không ai dám cất lời.
Tôi dừng lại một chút, cố làm nước mắt tuôn ra và lại tiếp tục câu chuyện:"Tiếc thay dì tôi lâm bệnh nặng, phải dùng đến rất nhiều tiền, tôi chẳng còn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/6711/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.