Tiểu Huy sống ở một khu chung cư cũng khá tiện nghi trong thành phố, nhưng tôi và Lưu Dĩnh đến khi hắn không có nhà, chúng tôi hỏi thăm hàng xóm xung quanh nhưng cũng không biết tin tức gì.
Trong xã hội chúng ta, mỗi người sống trong một quỹ đạo riêng của mình, liệu có bao nhiêu người còn quan tâm đến cuộc sống của những người xung quanh? Nhiều nhất thì khi anh phát tài cũng ghen tị một lúc, khi anh gặp rủi ro sẽ cười anh tí chút, lúc anh thực sự sụp đổ thì cảm thông cho anh một chút.
Tôi và Lưu Dĩnh xuống khỏi căn phòng của Tiểu Huy, Lưu Dĩnh bảo: “Hay là ngày mai chúng ta lại đến nhé!”
Tôi suy nghĩ giây lát, cứ mò mẫm đi tìm thế này không phải là cách hay, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Chúng ta cứ nhờ người nghe ngóng xem đã!”
Lưu Dĩnh than: “Đến hàng xóm của hắn còn không biết thì người khác biết làm sao được?”
Tôi bật cười, cái đó cũng không chắc. Hồi trước khi ở thị trấn Tam Thủy tôi và Tứ Mao tuy là hàng xóm nhưng có lúc tôi không tìm nổi cậu ta, tôi bèn đi hỏi thím Tám cách nhà chúng tôi rất xa nhưng thím không cho tôi biết chính xác giờ nào phút nào cậu ta đi đâu. Vì vậy để hỏi tung tích của một ai đó cách tốt nhất là hỏi các bà các chị trung niên.
Tôi lôi Lưu Dĩnh đến cạnh khu chung cư xem xét, chúng tôi gặp một đám các bác gái tuổi trung niên đang tập thể dục bài múa quạt trong sân chung cư, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511729/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.