Người kia đi tiểu tiện xong liền quay lại,Tiểu Thuý vội vàng chạy nấp vào trong, nó lùi mấy bước lại dẫm ngay lênđuôi con chó, con chó kêu lên rồi há ngoác miệng ra định cắn Tiểu Thuýnó sợ quá bèn hét toáng lên rồi giơ chân đạp làm con chó vộ chạy biếnvào trong bụi cỏ gần đó. Tiếng hét của Tiểu Thuý đã khiến ngườiđàn ông kia để ý, hắn ta tiến lại khiến chúng tôi bắt đầu lo lắng sẽ bịhọ phát hiện. Họ đông người nên chúng tôi phải tránh rắc rối, cũng mayhọ là người ngoại tỉnh nên chúng tôi có thể giả bộ là dân địa phươngđược.
Tôi nói với Tứ Mao và Tiểu Nguyệt: "Một lát nữa tôi và Tiểu Thuý sẽ diễn một vở kịch, mọi người chớ có lộ diện đấy nhé."
Tứ Mao và Tiểu Nguyệt gật đầu, tôi lại nói với Tiểu Thuý: "Cần phải cho họ tưởng rằng chúng ta là người bản xứ, chỉ là ở đây làm việc khác màthôi."
"Được" Tiểu Thuý trả lời rồi nó cởi một cái cúc trên áo ra, làm cho tóc tai rối lên một chút.
Nó từ chỗ nấp lùi đi ra rồi kêu lên với tôi: "Tiểu Cường, anh đừng làmthế, mẹ em nói chúng mình nhất định phải đợi đến lúc cưới em mới có thểcho anh được, đằng nào em cũng là của anh mà, sao anh cứ đòi hỏi vào lúc này chứ?"
Tôi thầm khen ngợi Tiểu Thuý vì khả năng ứng biến rấttài tình của nó. Người đàn ông tiến đến rất nhanh, mà tôi lại không kịpbàn bạc gì với Tiểu Thuý. Đứng trong bóng khuất nơi chúng tôi trốn, tôicũng không nghĩ ra được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511693/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.