Lúc tôi và Ngô Tiểu Nguyệt người trước kẻ sau chạyđến nhà nó thì thấy Ngô Đại Thành đang đứng trong căn phòng đồ đạc vứtngổn ngang. Lưu Dĩnh, Vương Dũng và Ngô Đại Thành đang giằng conhau, trên người Ngô Đại Thành đầy những túi nhỏ, bên ngoài túi là những sợi dây dài loằng ngoằng, xem ra trong những cái túi ấy toàn là thuốcnổ, ông ta đang nắm trong tay một cái bật lửa.
Ngô ĐạiThành vừa nhìn thấy tôi bèn gọi lớn: "Tiểu Cường, người anh em của ta,cậu đến rồi! Tôi phải đi đây, Tiểu Nguyệt tôi nhờ cậu cả đấy."
Nếu như sự nhờ cậy này là kế của Lưu Bị thì có lẽ tôi cũng miễn cường mà chấp nhận, nhưng đằng này ...
Tôi vội nói: "Hãy khoan!"
Tôi tiến đến phía trước, Vương Dũng có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn tôi, tôikhông biết Lưu Dĩnh đã giải thích như thế nào với Vương Dũng về chuyệnhôm đó nhưng tôi có thể thấy rõ được hai người họ đã hòa giải. Như vậycũng tốt, ít nhất Lưu Dĩnh cũng không hận tôi nhiều. Lúc đi ngang quaLưu Dĩnh, chị ta nhìn tôi đầy căm ghét. Tôi cũng nhìn đáp lại, đột nhiên nghĩ đến hình dạng nốt ruồi trên người Lưu Dĩnh, ánh mắt tôi như khôngđiều khiển được liếc qua chỗ đó của chị ta, Lưu Dĩnh nhìn tôi phẫn nộlắm. Tôi lại nghĩ đến cái ngày hôm đó Lưu Dĩnh cũng nhìn tôi bằng ánhmắt này, tô nở một nụ cười tinh quái, chị ta dường như hiểu được tôiđang nghĩ gì nên sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng của ngày hôm nay là cứu một ông bố đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511661/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.