Tôi chạy trốn khắp phòng, Lưu Dĩnh không hổ danh làngười trong nghề, chị ta chỉ cần di chuyển một chút là đã chặn đứng được con đường sống mà tôi kỳ công tính toán, mà tôi vốn là người có vănhóa, thường ngày những việc chân tay thô lỗ tôi đều đẩy cho Tứ Mao làm. Chân tay của chị ta liên tiếp hạ cánh vào người tôi, nếu cứ như thế này tôisợ mình sẽ chết dưới bàn tay của mụ đàn bà này mất, tôi không chạy trốnnữa, dù sao cũng không thể thoát nổi, không lãng phí sức làm gì nữa, tôi lấy tay ôm mặt mà thét lên: "Dừng tay, dừng tay, tôi có việc muốn nói!"
Lưu Dĩnh rất nể mặt tôi, chị ta lập tức dừng tay, lại dùng chân đạp vào mạng sườn tôi một cú đau điếng, tôi ôm bụng quằn quại.
Tôi gào lên: "Đồ nha đầu chết tiệt kia, hôm nay một là chị đánh chết tôi, hai là đừng có động vào một sợi tóc nào của tôi nữa!"
Cô ta cũng lớn tiến không kém: "Cậu dám gọi tôi là nha đầu hả? Được, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu, rồi sao chứ?"
Chị ta lại xông đến chuẩn bị ra đòn tiếp, tôi vội hét lên: "Chị còn đánh tôi, tôi sẽ làm chị phải hối hận đấy."
Chị ta dừng lại, cười nhạt nói: "Tôi muốn nghe xem tôi có gì phải hối hận."
Tôi vừa thở không ra hơi vừa nói: "Nếu chị còn đánh tôi, ngày mai tôi sẽđến cổng cục cảnh sát kể với từng người trong cơ quan chị rằng đêm naytôi với chị ở đây làm cái việc đó."
Chị ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511652/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.