Cuộc sống của tôi bỗng nhiên ổn định hơn, tôi bắtđầu đi đi về về giữa nhà và công ty, tôi không biết mình có thích mìnhtrong cái công việc ngày ngày mặc đồng phục này không nhưng nó cho tôitiền lương. Tôi thường kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra ở công ty, tất nhiên bao gồm cả chị Lâm Tiểu Hân nữa, tôi nói nhấn mạnh, mẹ chăm chúnghe, nhưng hai mẹ con không bao giờ thảo luận. Công việc tôi làm được rất nhiều lãnh đạo ghi nhận, chính vì công việc ngày càng nhiều,tôi cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm, mỗi lần có lãnh đạo đến, tôi lại cầm cái cặp tài liệu bận bịu chạy khắp văn phòng, thường thì trongđó chỉ là cái cặp công văn rỗng không, khi các đồng sự dừng mọi côngviệc để chào hỏi lãnh đạo, tôi lại đang mướt mồ hôi chạy qua các sếp,làm như thể bận đến nỗi chẳng ngẩng được mặt lên nữa.
Lúc tan ca, thỉnh thoảng tôi cũng gặp thím Liên, tôi luôn niềm nở chào hỏi thím,một lần có chủ tịch Hồ - vị lãnh đạo cao cấp của công ty đi ngang qua,tôi liền nói với thím Liên: "Thím Liên vất vả quá, để cháu quét giúpthím một tay!" Tôi xắn áo cầm cây chổi từ tay thím Liên.
Thím Liên vừa phấn khởi vừa hoài nghi.
Hai thím cháu tranh nhau cái chổi, chỉ đến khi chủ tịch Hồ đã đi vào thangmáy, tôi không tranh cướp cái chổi nữa, tôi nói một cách ân hận: "ThímLiên, sau này bất cứ lúc nào thím có việc gì cần giúp thì cứ gọi cháunhé."
Thím Liên cảm động lắm: "Tiểu Cường, cháu tốt quá, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511628/chuong-38.html