Tôi dẫn mẹ đến chỗ chúng tôi ở, dù sao cũng là ra ngoài làm việc, chắc làkhông kịp quay về báo cáo với Giám đốc Giang những việc vừa xảyra. Mẹ hỏi tôi: "Tiểu Cường, con ở đâu?"
Tôi trả lời: "Con ở cùng chỗ với Tứ Mao".
Tôi đang tính toán chỗ ở cho mẹ, tôi thì còn có thể chen chúc với Tứ Maotrong cái phòng chật hẹp ấy, nhưng mẹ ở đó đâu có được? Tôi cúi gằm mặt suy tính, mẹ đột nhiên hỏi: "Tiểu Cường, đừng lo chuyện mẹ ở đâu, tối mẹ có thể ở quảng trường Hạnh Phúc mà".
Quảng trường Hạnh Phúc là quảng trường lớn nhất tỉnh, rất lộng lẫy, có nămgiá nhà đất tăng gấp đôi, do vậy GDP cũng theo đó mà tăng lên 20%, để kỉ niệm thành tích vĩ đại ấy người ta tiến hành tu sửa toàn diện quảngtrường.
Hồi tôi còn nhỏ được mẹ dẫn vào thành phố làm ăn, đã cólần tôi ngủ lại đó, phong cảnh ở đó rất tuyệt, gió thổi mát lạnh, khôngkhí trong lành, rất thoải mái và dễ chịu.
Có khi không ngủ được,tôi ngồi ngắm ánh đèn màu lộng lẫy từ phía những cơ quan nhà nước, ở đây tuyệt hơn thị trấn tôi nhiều, thị trấn tôi thường xuyên bị cúp điện, mà giá điện thì đắt cắt cổ.
Những khi trời nóng, mẹ thường đuổimuỗi giúp tôi, khi thời tiết trở lạnh, mẹ lại ôm chặt tôi vào lòng, đólà hạnh phúc duy nhất mà tôi cảm nhận được ở quảng trường Hạnh Phúc,theo đúng với cái tên của nó.
Nhưng hôm nay tôi không thể để mẹngủ ở đó được, con thì ngủ trong phòng có chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511613/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.