Tôi ngồi chồm hỗm ngay trước mặt nó, rõ ràng nó nhìn thấy tôi nhưng vẫn quỳ như bức tượng, bình tĩnh là tố chất cơ bản của một kẻ lừa đảo, dù sao nó cũng đã đạt đến một trình độ tương đối.Có người đi qua, thả một đồng xu vào bát của nó, nó vẫn quỳ bất động, đến lông mày cũng không nhướn lên chút nào.
Hóa ra là thế! Suýt chút nữa là tôi đã thốt ra lời, lúc trước tôi cảm thấy Tứ Mao có gì đó chưa ổn nhưng mãi chẳng nghĩ ra, cuối cùng thì tôi cũng phát hiện ra, tất cả những phần khác cậu ta đều thể hiện rất hoàn hảo, nhưng mỗi khi người ta rút tiền từ túi ra, cậu ta xúc động đến nỗi hai mắt sáng quắc lên, nếu người ta thả tiền vào bát thì cậu ta hân hoan ra mặt, chẳng có vẻ gì là đang đau khổ.
Xem ra việc quan sát và học hỏi rất có lợi cho việc tìm ra được khuyết điểm của mình, thảo nào mà cơ hội du học nước ngoài theo diện nhà nước cử đi mọi người lại tranh cướp nhau kịch liệt đến thế, hóa ra nguyên do là ở cái ưu điểm này.
Tôi đứng dậy, dựa vào gốc cây bên cạnh, hai mắt không dời nó.
Có một bác gái đi qua, đứng đọc rất chăm chú cái biển của nó, nhìn nó với vẻ hết sức thông cảm, bác thở dài rồi rút trong túi ra một tệ, đang chuẩn bị thả vào bát thì tôi bỗng lên tiếng: "Ái chà chà!" Bác gái giật bắn mình, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cứ thủng thẳng nói một mình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511585/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.