Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
"Tuyên công tử."
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi, sau đó có một nữ tử nhà nông bưng một cái bát sứ thấp kém từ ngoài cửa đi vào.
Nàng tuy rằng chỉ mặc bố y, tóc dài đen nhánh cũng chỉ lấy một cây trâm gỗ búi tùy ý, nhưng dáng người yểu điệu, mặt mày thanh tú, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ điềm đạm hồn nhiên của thiếu nữ nhà nông, cũng có vài phần khí chất thanh lệ động lòng người.
"Tuyên công tử, thuốc đã......" Lúc nàng ở cửa nháy mắt bỗng nhiên thấy An Tuyệt ngồi ở trên giường, chớp mắt một cái, ngay sau đó cười nói: "An tiên sinh tỉnh rồi."
"Đúng vậy" Tuyên Cảnh xoay người nhận bát thuốc từ trong tay nàng, không dấu vết chặn tầm mắt nàng, thanh âm ôn hòa như nước: "Đa tạ, mấy ngày nay vất vả cho Thúy nhi cô nương rồi."
"Tuyên công tử nói quá lời rồi" Mặt Thúy Nhi ửng đỏ lắc đầu: "Thúy Nhi chỉ hỗ trợ nấu chút thuốc, đều là ngài cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi tự mình chăm sóc, làm sao mà nói vất vả với không vất vả."
Tuyên Cảnh nhìn nàng chỉ cười không nói.
Thúy Nhi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tuyên Cảnh trong chốc lát, trên mặt hiện ra nét ửng đỏ, xoay người liền vội vàng đi ra ngoài: "Thúy Nhi còn có việc đi trước, các ngươi...... Các ngươi cứ từ từ."
"Bộ dáng đoan chính, đáng tiếc sinh tại nơi đây......" Nhìn nàng đi xa, Tuyên Cảnh một bên lắc đầu một bên quay lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đen phức tạp không rõ của An Tuyệt, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
An Tuyệt đem tất cả các cảm xúc phức tạp trong lòng áp xuống, vẫn cố chấp hỏi một lần nữa: "Ngươi đến tột cùng vì sao phải cứu ta?"
Tuyên Cảnh bật cười: "Lời này từ lúc ngươi tỉnh lại đã hỏi mấy lần rồi."
An Tuyệt nói: "Nhưng ngươi chưa từng cho ta đáp án."
Tuyên Cảnh đi qua đưa bát thuốc trong tay cho y, nhướng mày: "Uống nó, ta liền nói cho ngươi."
An Tuyệt không chút do dự nhận bát thuốc uống một hơi cạn sạch, động tác tiêu sái dũng cảm, phảng phất như đó không phải là thuốc đắng, mà là chỉ là rượu mạnh, lông mày cũng không nhăn một chút nào.
Tuyên Cảnh nhận bát từ trong tay y, nhướng mày: "Không sợ ta độc chết ngươi à?"
An Tuyệt một lời khó nói hết nhìn hắn: "Hao hết tâm lực cứu sống ta sau đó lại lấy thuốc độc chết ta, Lâm An vương hẳn là không rảnh đến mức như thế đâu."
Tuyên Cảnh không nghĩ y trấn định nhanh như vậy, còn lấy lời nói làm nghẹn chính hắn, nhất thời có chút tức giận, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc hộp gấm, đưa đến trước mặt An Tuyệt.
An Tuyệt liếc mắt nhìn vật trong hộp một cái, theo bản năng hỏi: "Cái gì đây?"
Tuyên Cảnh cười: "Là thứ kịch độc, An tướng quân có dám thử một lần không?"
An Tuyệt và hắn nhìn nhau một lát, im lặng duỗi tay đem thứ kia ném vào trong miệng.
Tuyên Cảnh: "......"
An Tuyệt vốn tưởng rằng kia thật sự là độc dược gì, Tuyên Cảnh muốn khống chế mình nên mới để mình ăn vào, chỉ là xuất phát từ suy nghĩ đó mới nghe lời ăn, không nghĩ tới sau đó...... Lại là vị ngọt giống như đã từng thử qua?
Không khỏi nghi hoặc giương mắt nhìn hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn," Tuyên Cảnh tức giận đem hộp gấm cất vào trong ngực, từ trên cao nhìn xuống liếc xéo y: "Mứt hoa quả, chưa từng ăn à?"
An Tuyệt: "......"
Trải qua lần uống thuốc này, không khí giương cung bạt kiếm trước đó nháy mắt trở nên có chút khó có thể hình dung.
An Tuyệt cảm nhận được vị ngọt thanh ở trong miệng, cúi đầu nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại những chuyện lúc trước.
- -
Lúc y trọng thương ngã xuống huyền nhai, có người gào thét trong tiếng gió bắt được một cái cổ tay y.
Hai người đều rơi xuống rất nhanh, may mắn rơi vào trong một dòng suối lạnh, y sớm đã quyết tâm muốn chết nên chìm xuống chỗ sâu trong dòng suốt lạnh.
Sau đó...... Sau đó lại có người nắm được cổ tay của y lôi y lên trên, lấy miệng hô hấp cho y.
Y biết đó là ai, không chịu cho hắn giúp, khi mới vừa trồi lên mặt nước còn giãy giụa muốn đẩy ra, bị hôn mê.
Lại sau đó hình như y đã phát sốt cao, mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy tựa hồ có người cõng y đi rất xa.
Người nọ vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi mắng y quá nặng, còn uy hiếp nói nếu y không tỉnh lại thì sẽ đem y ném cho sói trên núi ăn...... Nhưng cuối cùng cũng không chịu thật sự đem y ném xuống.
Cuối cùng trong trí nhớ chỉ còn lại giọng nói bá đạo vô lý khiến người ta ghét lặp đi lặp lại bên tai y: "An Tuyệt, ngươi không thể chết được, ngươi nghe thấy không? Ta không cho ngươi chết!"
Là vì lí do gì? Bọn họ rõ ràng là kẻ địch.
"Tuyên Cảnh" sau một lúc lặng im thật lâu, An Tuyệt mở miệng một lần nữa, câu hỏi vẫn là vẫn đề vẫn luôn chưa được trả lời kia: "Ngươi đến tột cùng vì sao......"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Trong phòng không biết khi nào sớm đã không còn thân ảnh Tuyên Cảnh, chỉ còn bát thuốc lẳng lặng nằm ở trên bàn gỗ.
Tác giả có lời muốn nói: Tuyên Cảnh ( mặt ngạo kiều): Độc dược, dám ăn à?
An Giác ( mặt lạnh nhạt): À. ( nói duỗi tay ném vào trong miệng...... Ân? Như thế nào là ngọt?)
An Giác: Ngươi rốt cuộc vì sao phải cứu ta?
Tuyên Cảnh: Ta càng không nói Ծ‸Ծ
Editor: chương này lại ngắn hơn chương 1 400 chữ?