Editor: Meng
Lục Liễm Ninh túm chặt Trần Miểu đã không còn tỉnh táo cho lắm, lôi vào căn phòng cao nhất, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh sông nước đẹp đẽ.
Pháo hoa sáng rỡ đủ màu sắc làm rực sáng cả bầu trời đêm, chiếu rọi xuống mặt nước sông.
Trần Miểu đã bị hiệu quả của thuốc tra tấn đến mức không còn biết gì, sắc mặt đỏ bừng, cơ bản là dựa toàn thân lên người Lục Liễm Ninh, mới không trượt chân té xuống sàn.
Sau khi vào phòng, thì bị hất một ly nước vào mặt, gọi về vài phần ý thức của Trần Miểu, cả khuôn mặt ướt đẫm não cũng không tỉnh táo lắm nhìn khuôn mặt lạnh băng không có cảm xúc gì của Lục Liễm Ninh, sửng sốt một lát rồi mới nghẹn ngào nói một tiếng: "Cảm ơn, anh Lục."
Ánh sáng trong phòng có màu cam nhạt u ám, Lục Liễm Ninh nói: "Cảm ơn tôi cái gì?"
Có một chút nước bị hít vào mũi làm Trần Miểu sặc, cậu xoa mũi, thuốc kia có hiệu quả quá mạnh, một ly nước đá chỉ có thể giúp cậu miễn cưỡng thu về một tia lý trí nói chuyện với người trước mặt, còn luồng khô nóng trong cơ thể vẫn không thể áp xuống được mà cuồn cuộn dâng lên dày vò cậu.
Lục Liễm Ninh đến gần cậu một chút, dùng tay nâng cái đầu ướt dầm dề của cậu lên: "Không trách tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu hả?"
"Ba Alpha thôi mà nhỉ? 300 vạn, mua bán có lời như vậy sao lại chạy đi rồi, là thích mà còn ngại hả?"
Trong tầm mắt mơ hồ của Trần Miểu hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-ngam-truong-minh/1096361/chuong-41.html