*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Meng
Hôm nay Lý Diễm đi chịu một trận mắng nhiếc của lão Nhạc, anh đã cầm một cây dù đen ở nhà theo, khung dù rất lớn rất vững chắc, nhìn qua là thấy chất lượng bỏ xa cây dù nát của lão Nhạc mấy con phố.
Lão Nhạc cầm cây dù lớn giả vờ như muốn đánh anh mấy cái, Lý Diễm vừa trốn tránh vừa nói: "Cây dù kia của ông hỏng tới nơi rồi, che mưa còn bị mưa dột, con đem cho ông cây dù mới đáng lẽ ông nên cảm ơn con đó, cây này tốt hơn cây dù kia không biết bao nhiêu lần."
Lão Nhạc hầm hừ mà nói: "Mi biết cái gì, nhóc con, cây dù kia đã theo ta hai mươi năm rồi, có cảm tình, cây này của mi làm sao mà sánh bằng!"
"Cái gì!? Hai mươi năm, ông nuôi cây dù lâu như vậy hả, sắp lớn hơn cả con!"
"Lớn hơn mi, lớn hơn mi thì làm sao chứ, con người ta luôn nhớ tình cũ!" Cây dù đen lớn bị lão Nhạc cầm trong tay đập đập vào không khí .
"Ai ui, rồi rồi rồi, tuần này con không ăn mì thịt bò, xem như bồi thường cho ông có được không." Lý Diễm đã lui bước đến chân tường, hai tay hạ xuống xem như nhận thua.
Lúc này lão Nhạc mới thu hồi lửa giận, cẩn thận tỉ mỉ cầm cây dù đen của Lý Diễm lên xem, nhìn anh thò mặt qua thì lại bày ra dáng vẻ đau khổ vì đánh mất thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-ngam-truong-minh/1096328/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.