Type: Nhã 
Giọng nói kia len lỏi vào tai Giản Dao tựa như một sợi dây đàn đang nhẹ rung, dư âm vang vọng, khiến người khác khó giữ được bình tĩnh. Thậm chí, cổ cô có chút cứng đờ, muốn ngẩng đầu nhưng lại không dám. 
Phương Thanh đứng bên cạnh cô sững sờ không thốt nên lời. Rốt cuộc, Giản Dao cũng nhìn sang. Xung quanh, mọi người vẫn tất bật như thường. Cách lớp kính, Giản Dao thấy anh đang chậm rãi bước đi trên hành lang. 
Bạc Cận Ngôn đeo kính râm, mặc vest đen, sơ mi trắng và đi giầy da bóng loáng. Anh đã gầy đi nhiều, bộ đồ Tây khoác trên người trông khá rộng. Dáng người cao ráo đứng đó như một giá treo quần áo. Bàn tay anh xương xương tái nhợt, cầm cây gậy đen bóng, khiến Giản Dao cảm thấy trái tim đau nhói. 
Bởi vì câu nói ngông cuồng vừa rồi nên có rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía anh. Nhưng gương mặt ấy vẫn chẳng rũ bỏ sự lạnh lùng. 
Lúc ngang qua khung cửa sổ bên này, anh chợt dừng bước. Tim Giản Dao đập thình thịch. Qua lớp kính phản chiếu ánh sáng loang lổ, anh như cảm giác được gì đó, khẽ nghiêng đầu hướng về phía cô. 
Phương Thanh nhỏ giọng mắng: “Chết tiệt!” Nhóm cảnh sát hình sự ngơ ngác nhìn nhau. 
Khoé mắt Giản Dao bỗng chốc rưng rưng. Nhìn mái tóc đen nhánh và cập kính râm che khuất đôi mắt sáng ngời trong trí nhớ, cô bất giác chạm tay vào cửa kính, khẽ gọi: “Cận Ngôn…” 
Nhưng anh không nghe thấy lời thì thầm của cô, chỉ lẳng lặng quay đầu tiếp tục đi về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-ngam-hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2/1265349/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.