Type: Nhã 
Trong căn phòng lặng ngắt, nghe tiếng bước chân xa dần, Phó Tư Ngộ gắng sức bò lên phía trước để với lấy tay cô. Cô nằm yên bất động, nỗi thống khổ như thuỷ triều tích tắc bao phủ lấy anh. 
Là anh sai rồi, là họ sai rồi. Họ cho rằng có thể tương kế tựu kế, có thể cao chạy xa bay, không mang đến bất cứ phiền phức gì cho mọi người xung quanh. Nhưng kết quả lại là mỗi người một nơi, âm dương cách biệt. 
Rốt cuộc, anh đã chạm được vào ngón tay cô. Anh nắm chặt bàn tay ấy. Không gì có thể chia cách chúng ta nữa rồi, cô gái bé bỏng của anh! Anh thở dốc nằm ngửa trên mặt đất, từ từ nhắm hai mắt lại. 
Cận Ngôn! Kẻ thù cũ đã đến, hãy bảo trọng! 
*** 
Bạc Cận Ngôn đi vào bên trong, khung cảnh trước mắt vô cùng trống trải. Đây là một nhà kho bỏ hoang, trần nhà trống trơn, chỉ treo mấy bóng đen và vài linh kiện máy móc lớn lủng lẳng giữa không trung. Nhìn từ xa giống như có rất nhiều người khổng lồ bằng sắt đang rình rập trong tĩnh lặng. 
Anh giữ chặt khẩu súng bằng hai tay, cúi thấp người, từ từ bước đến. Ánh đèn rơi đến từ các hướng, đan vào nhau thành một mảng trắng nhạt nhoà. Anh đã cởi khuy áo vest, để lộ chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong. Vẻ mặt anh kiên định và vững vàng. Đôi mắt trong suốt chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh. 
Anh chú ý đến tầng hai của nhà kho. Nơi đó có một hành lang tròn với rất nhiều cột. Bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-ngam-hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2/1265340/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.