Type: Lê Huyền “Câu lạc bộ Anime Nguyệt Ảnh được thành lập hai năm trước.” Phương Thanh chậm rãi tổng kết thông tin. “Thật ra họ không đăng ký chính thức. Đây chỉ là một câu lạc bộ tự phát của mấy sinh viên yêu thích cosplay, nhưng khá có tiếng tăm trong giới.” Trong phòng họp, nhóm cảnh sát hình sự đều cúi đầu ghi chép. “Theo dõi ba đối tượng cho biết, thành viên nòng cốt của câu lạc bộ chỉ có năm người.” Một cảnh sát hình sự góp lời: “Chúng ta đã tìm hiểu hoàn cảnh khái quát của năm người họ. Họ đều là sinh viên Đại học Nam Hoa. Tưởng Học Nhiễm và nạn nhân nữ Dung Hiểu Phòng tốt nghiệp năm ngoái, đã đi làm được gần một năm. Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa và nạn nhân Lục Quý tốt nghiệp năm nay. Điều kiện kinh tế gia đình bình thường, không đủ khả năng tiếp tục theo đuổi sở thích cosplay của họ sau khi tốt nghiệp. Studio này đang đối mặt với nguy cơ bị giải tán.” “Vụ án lần này có khi nào liên quan đến việc họ sắp giải tán không?” Một nữ cảnh sát đặt ra nghi vấn. Đồng nghiệp khác nêu lên quan điểm: “Tôi cho rằng không phải. Rất nhiều sinh viên hay theo đuổi hứng thú cá nhân, nhưng đều từ bỏ sau khi tốt nghiệp. Bước vào xã hội họ sẽ trở nên thực tế hơn. Cũng không thể vì chuyện này mà giết người được, đúng không? Hồi đi học, tôi còn tham gia ban nhạc nữa đấy. Vậy mà giờ, ngay cả một bài đơn giản cũng không chơi nổi.” Mấy cảnh sát khác cười ồ lên, trêu chọc: “Lão Trương, không ngờ anh cũng từng mơ mộng như vậy đấy.” “Ha ha, còn nghệ sĩ hơn cả chúng ta.” Phương Thanh cười xòa: “Trên thực tế, chuyện ước mơ bị “chết yểu” cũng không lạ lẫm gì.” Lời này của anh khiến mọi người im lặng. Ngay cả An Nham đang cúi gằm mặt cũng ngẩng đầu lên nhìn. Một cảnh sát hình sự lâu năm thở dài. “Họ chỉ là mấy đứa trẻ, học đại học theo đuổi ước mơ và sở thích của mình là chuyện rất bình thường, có ai ngờ sẽ đánh mất cả sinh mạng chứ?” Phương Thanh tiếp tục cập nhật quá trình điều tra: Vụ án đã xảy ra hơn tám tiếng. Kết quả điều tra sơ bộ trước mắt gồm: Năm người đều là sinh viên theo học cùng một trường đại học, gia cảnh trung bình, không có động cơ giết người rõ ràng cũng không có bằng chứng ngoại phạm. Trong móng tay của nạn nhân hay đối tượng khả nghi không có thuốc độc còn sót lại. Ngoài ra, họ đều khẳng định không đưa chìa khóa cho người ngoài làm thêm một chìa để đột nhập.” Mọi người đều im lặng. Một vụ án tưởng chừng đơn giản lại đang rơi vào cục diện bế tắc. “Vụ án này cần phải đào sâu hơn.” Phương Thanh nhấn mạnh. “Nhưng hiện giờ có thể khẳng định, ba người họ đang che giấu bí mặt nào đó với chúng ta.” Điều này không ai nghi ngờ cả. Một cảnh sát hình sự phân tích: “Nếu thật sự đam mê cosplay, vậy sao thời gian trước, họ lại đột nhiên vứt hết tất cả ảnh kỷ niệm của câu lạc bộ? Đúng là lạ lùng. Hơn nữa, phản ứng của ba người họ cũng không bình thường trước cái chết của bạn mình. Ngoại trừ kinh sợ, họ dường như đang trốn tránh điều gì đó.” Mọi người giải tán. Phương Thanh và An Nham cùng rời khỏi phòng họp. Từ đằng xa họ thấy có người ồn ào khóc lóc ở hành lang. “Là gia đình của Lục Quý và Văn Hiểu Hoa. Gia đình của những người còn lại đều ở tỉnh khác nên chưa đến kịp.” Một đồng nghiệp tóm tắt lại tình huống. “Đã bảo nó đừng chơi mấy thứ quỷ quái này mà, lo học hành, lo tìm việc làm mà nó không nghe!” Bố của Lục Quý ngồi trong hành lang khóc tức tưởi. Ông mặc chiếc áo sơ mi khá cũ, bên trong là áo thun màu trắng mà người già Bắc Kinh thường mặc, vừa nhìn đã biết gia cảnh không dư dả. Mẹ của Lục Quý ngồi bên cạnh ông khóc thất thanh. “Bây giờ hết rồi, chấm dứt rồi, con trai của tôi!” Ông Lục gào lên: “Cái nhà này cũng hết rồi! Lục Quý, con chơi mấy thứ đó làm gì? Tôi hận mình đã không ngăn cản nó! Con à, nếu con lo học hành cho giỏi rồi tìm công việc ổn định thì bây giờ, bố mẹ đâu cần phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh này!” Bố mẹ Văn Hiểu Hoa khá yên lặng, ăn mặc trông cũng tươm tất hơn. Có lẽ đang ở Cục Cảnh sát nên cả hai đều có chút căng thẳng. Họ giữ chặt một người cảnh sát hỏi liên hồi: “Khi nào Hiểu Hoa của chúng tôi có thể ra về? Bạn học nó chết thì liên quan gì tới nó? Mau thả con tôi ra đi!” Anh cảnh sát định an ủi hai vợ chồng, nào ngờ ông Lục ngồi bên cạnh nghe thấy bèn lao đến nắm cổ áo ông Văn: “Con trai tao chết rồi, sao con mày vẫn còn sống? Hạ độc, họ nói là hạ độc đấy. Có phải con mày làm không? Mẹ kiếp tại sao con tao chết mà con mày vẫn còn sống sờ sờ ra đó?” Ông Văn mặt đỏ gắt gay gắt, vùng vẫy hét lên: “Ông điên à? Con trai ông chết thì liên quan gì đến chúng tôi?” Bà Văn nhào đến giúp chồng. Bà Lục thấy thế càng khóc thảm thiết hơn. Cảnh sát vội đến khuyên can. Cả nhóm người rối loạn ầm ĩ trong hành lang Cục Cảnh sát. Phương Thanh và An Nham lẳng lặng theo dõi. “Gia đình hai người đều suy sụp rồi. Cậu nói xem, điều gì mới là đáng buồn nhất?” An Nham thoáng giật mình. Phương Thanh nói xong liền quay người đi vào phòng thẩm vấn. An Nham rảo bước đuổi theo: “Tổ trưởng và chị Giản Dao đâu rồi?” “Họ đi điều tra bí mật rồi.” “Vậy chúng ta thì sao?” Phương Thanh nhếch môi cười: “Chúng ta gặp ba đối tượng khả nghi may mắn sống sót chứ sao.” Lúc đó, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đang lái xe đến Đại Học Nam Hoa. Giản Dao nghi ngờ hỏi: “Việc thẩm vấn đối tượng khả nghi quan trọng vậy, anh không tham gia mà chạy đi điều tra bối cảnh nghi phạm à?” Bạc Cận ngôn dửng dưng đáp: “Chuyện đó giao cho Phương Thanh là được. Anh ta làm rất tốt.” Giản Dao cười: “Không ngờ anh rất biết dùng người, còn có năng lực lãnh đạo cơ đấy.” Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô đính chính: “Anh không có hứng thú làm lãnh đạo. Anh chỉ điều phối những việc đơn giản và nhàm chán mình không thích sang cho người nào thích nó, hợp với nó mà thôi. Ví dụ như giữa anh và em…” “Đủ rồi.” Giản Dao ngắt lời anh rồi gặng hỏi tiếp: “Sao anh có hứng thú điều tra bối cảnh nghi phạm thế?” Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ cong lên: “Bởi vì trong vụ án này, tìm hiểu nỗi đau ẩn giấu bên trong quan trọng hơn cứ tập trung vào cái chết ở trước mắt.” Ký túc xá sinh viên Đại Học Nam Hoa. Cảnh sát điều tra đang hỏi thăm bạn học của Lục Quý trong phòng nạn nhân. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vừa đi đã thấy ngay chiếc giường lộn xộn của cậu ta. Đúng là kiểu phòng ký túc xá nam điển hình. Giản dao tỉ mỉ quan sát một vòng: Trên tường dán mỗi tờ giấy thời khóa biểu viết bằng chữ viết tay như gà bới. Màn ngủ chống muỗi đã thủng lỗ chỗ nhưng không được vá lại. Sách vở chất đống trên mặt bàn và dưới gầm bàn. Trong tủ quần áo treo vài bộ đồ thể thao và vài chiếc áo phông loại mấy chục tệ một cái. Còn có mấy bộ đồ bẩn nhét trong ngăn tủ. Nhìn chốc lát, Bạc Cận Ngôn hỏi: “Xem xong chưa?” Giản Dao gật đầu: “Xem xong rồi.” Hai người cùng rời khỏi phòng ký túc xá. Căn phòng thứ hai họ đến khảo sát của Hứa Sênh. Vì là nữ nên phòng cô ta trông gọn gàng hơn. Chiếc giường vô cùng đơn giản với màn ngủ chống muỗi loại thường. Bức tường trống hoác không có thứ gì rất phù hợp với vẻ khép kín, ít nói của cô ta. Kệ sách ngăn nắp chỉnh tề xếp cạnh một bộ máy vi tính rẻ tiền. Quần áo treo trong tủ đa phần là màu đen, xám, trắng. Giày sandal đã mòn một dây quai đặt dưới gầm bàn, trông có vẻ vẫn còn sử dụng. Ngoài ra, Hứa Sênh còn đặt hai lọ thuốc. Dựa theo điều tra lúc trước, sức khỏe cô ta khá yếu, bị suyễn bẩm sinh nên luôn mang theo thuốc bên người. Điều này cũng không có gì khác thường. “Đúng như anh đã nghĩ.” Giản Dao gật đầu đồng ý. Tiếp đến là phòng ký túc xá của Văn Hiểu Hoa. Giường cậu ta cũng khá bừa bộn, tuy thua kém Hứa Sênh nhưng vẫn hơn Lục Quý một chút. Trên tường dán chi chít thời khóa biểu, tấm hình quảng cáo lễ hội Anime và tờ poster ngôi sao đại diện cho nhãn hàng thể thao. Trên giá có vài quyển sách ôn thi thạc sỹ và sách dạy về sự thành công. Bàn hơi lộn xộn nhưng khá sạch sẽ, một đôi giày thể thao đặt dưới gầm bàn. Tủ quần áo đa phần là áo phông trắng, áo thun in hình hoạt hình và quần đùi. Sau khi rời khỏi Đại học Nam Hoa, hai người lần lượt đến phòng thuê của Tưởng Học Nhiễm và Dung Hiểu Phong. Dung Hiểu Phong thuê chung với một bạn học nữ. Cô ấy ở phòng nhỏ, màn ngủ chống muỗi màu hồng phấn, trên tường là những hình chụp cô ấy cosplay. Trong phòng khá bẩn và bừa bộn. Quần áo bẩn ném trong góc phòng còn chưa giặt. Tủ quần áo màu trắng kem, bên trong treo mấy bộ quần áo có vẻ là hàng chợ giá rẻ, nhưng rất sành điệu và lòe loẹt. Bạc Cận Ngôn chú ý đến ngoài ban công căn hộ còn trồng vài chậu cây xanh. Anh hỏi cô gái cùng phòng: “Mấy cây này là ai trồng?” Sau khi biết Dung Hiểu Phong đã chết, cô gái kia bàng hoàng, lắp bắp trả lời: “À… Là em trồng ạ!” “Dung Hiểu Phòng không trồng mấy chậu cây này sao?” “Không… Cậu ấy không trồng. Cậu ấy… Cậu ấy không có kiên nhẫn làm mấy việc này, chỉ thích nghe nhạc và cosplay thôi.” Tưởng Học Nhiễm có điều kiện kinh tế khá hơn, sống một mình trong căn phòng cũ kỹ thuộc khu chung cư xây dựng từ thập niên 90. Khu chung cư này nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, hai bên hành lang dài đều là phòng ở. Căn phòng của cậu ta khá ngăn nắp, màu sắc thiên về gam lạnh, không có nhiều vật dụng trang trí. Đây là một căn phòng đi thuê đúng nghĩa, không sửa sang hay thay đổi gì nhiều. Có vài chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền treo trong tủ, tông màu chủ đạo là đen, trắng và xám. Trên giá xếp vài quyển bí quyết tồn tại nơi công sở và sách tài chính, kinh tế. Rời khỏi phòng Tưởng Học Nhiễm, Bạc Cận Ngôn quay sang hỏi Giản Dao: “Đã xem kỹ chưa?” “Xem kỹ rồi.” “Anh đã biết họ che giấu bí mật gì rồi. Cả ba người đều đang nói dối.” Bạc Cận Ngôn khẳng định. “Em nghĩ, em cũng đoán ra được.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Đóa hoa tâm lý tội phạm càng lúc càng nở rộ trước mắt anh rồi.” Trong phòng thẩm vấn chỉ bật một ngọn đèn trắng vừa yên tĩnh vừa chói mắt. Người đầu tiên bước vào là Văn Hiểu Hoa. Ăn hồng phải chọn quả mềm, đây cũng là bí quyết từ trước đến giờ của Phương Thanh. Bây giờ, Văn Hiểu Hoa đã bình tĩnh hơn chiều hôm qua. Nhưng Phương Thanh thấy rõ, đối với chàng trai tính cách hèn yếu này, sự bình tĩnh như tờ giấy mỏng manh, đâm vào sẽ rách. “Cậu tham gia câu lạc bộ Nguyệt Ảnh từ khi nào?” Phương Thanh thong thả hỏi. “Năm trước… Khoảng nửa năm trước.” “Khi ấy câu lạc bộ có mấy người?” “Ba, không hai thôi. Chỉ có Dung Hiểu Phong và Tưởng Học Nhiễm.” “Trách nhiệm chủ yếu của cậu ở câu lạc bộ là gì?” “Tôi… Tôi chịu trách nhiệm cosplay kiểu nhân vật Shota (1) và một chút chuyện vặt vãnh.” (1) Chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai. Phương Thanh khẽ nhíu mày: “Sho… ta?” An Nham ngồi bên cạnh nhỏ giọng giải thích vài câu với anh. Hàng mày Phương Thanh giãn ra, anh khẽ gật đầu. “Trước khi vụ án xảy ra một ngày, cậu mua nước ở cửa hàng tiện lợi. Trên đường về có ai nhìn thấy cậu không?” Văn Hiểu Hoa hơi căng thẳng: “Tôi… Tôi không chú ý.” “Cậu có ghé qua đâu đó trên đường không? “Không.” Dần dần, anh hỏi đến những câu hỏi nhạy cảm hơn. Phương Thanh nhíu mày nhìn xoáy vào cậu ta: “Thật sự không còn ai khác có chìa khóa studio của các cô cậu sao?” “Chắc chắn không có.” “Nhưng thuốc độc hòa tan trong nước.” An Nham thản nhiên cất lời: “Ngoại trừ hai nạn nhân, chỉ có ba người các cậu tiếp xúc với chai nước thôi.” Văn Hiểu Hoa thoáng chốc luống cuống: “Tôi không biết. Dù sao cũng không phải tôi, không phải tôi làm. Tôi hạ độc chết họ làm gì chứ? Tôi… Tôi… Tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy…” Phương Thanh ngắt lời cậu ta: “Vậy cậu nghĩ ai hạ độc?” Giọng nói lạnh nhạt của anh khiến Văn Hiểu Hoa càng run sợ hơn. “Tôi… không biết.” “Nhất định là có người làm.” Phương Thanh gằn giọng: “Nếu không, chất độc có thể tự chảy vào chai nước suối à? Văn Hiểu Hoa, cậu phãi nghĩ cho kỹ. Chất độc bị tiêm vào tất cả các chai nước. Đến nước này, nếu cậu còn che giấu, ai biết nạn nhân kế tiếp có phải cậu hay không?” Văn Hiểu Hoa rùng mình, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu thốt lên: “Tưởng Học Nhiễm.” Phương Thanh và An Nham đều không nói lời nào. Thế nhưng Văn Hiểu Hoa dường như đã mất kiên nhẫn, lắp bắp nói: “Tưởng Học Nhiễm là tên máu lạnh nhất trong số chúng tôi. Nếu… Nếu quả thật có người hạ độc, thì chỉ có thể là anh ta.” “Tại sao cậu lại nghi ngờ Tưởng Học Nhiễm? Động cơ giết người của cậu ta là gì?” Phương Thanh chậm rãi đào sâu vấn đề. Văn Hiểu Hoa thoáng sửng sốt, cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi không biết. Các anh ép tôi chỉ ra một người mà.” Phương Thanh và An Nham liếc nhìn nhau. “Câu hỏi cuối cùng.” Phương Thanh lấy thứ gì đó từ trong ngăn tủ ra, chính là tiểu hòa thượng mà Bạc Cận Ngôn phát hiện ở studio. Bức tượng bằng sứ đã được lau chùi sạch sẽ. “Vật trang trí này là ai mua?” Văn Hiểu Hoa cắn môi: “Tôi không nhớ rõ, có thể là… Lục Quý.” Người thứ hai bị thẩm vấn là Hứa Sênh. Cô gái này vẫn hệt như lúc đầu, dè dặt và thoáng lộ vẻ căng thẳng. Phương Thanh đặt ra bất cứ câu hỏi nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời vô cùng ngắn gọn từ cô ta. “Cô tham gia vào câu lạc bộ Nguyệt Ảnh từ khi nào?” “Khoảng đầu tháng Tám năm ngoái? “Khi ấy câu lạc bộ có mấy người?” “Ba.” “Là những người nào?” “Dung Hiểu Phong, Tưởng Học Nhiễm, Văn Hiểu Hoa.” “Hôm xảy ra vụ án, cô đã làm gì?” “Tôi chịu trách nhiệm sắp xếp đạo cụ. Nhân vật tôi cosplay là một nữ sát thủ anime, cần hóa trang và chuẩn bị các đạo cụ cần thiết.” “Có chuyên viên hóa trang không?” “Không có. Chúng tôi không có tiền mời thợ trang điểm, đều tự mình làm.” “Cô có chú ý ai chạm vào mấy chai nước không? Trong khi studio chỉ có năm người nhóm cô thôi.” Hứa Sênh cắn môi đáp: “Tôi không chú ý. Nước là Văn Hiểu Hoa mua.” “Ồ!” Phương Thanh truy hỏi: “Cho nên cô nghi ngờ là Văn Hiểu Hoa làm?” Hứa Sênh lắc đầu: “Tôi không nghi ngờ cậu ấy. Cậu ấy không có lý do giết chúng tôi.” Phương Thanh lặp lại câu hỏi lúc nãy: “Vậy cô nghĩ ai hạ độc? Nhất định có người làm. Lẽ nào chất độc tự chảy vảo chai nước suối?” “… Tôi không biết.” “Chất độc bị tiêm vào tất cả các chai nước.” An Nham cất lời: “Cô đừng che giấu nữa. Nhỡ đâu nạn nhân kế tiếp mà hung thủ nhắm đến chính là cô thì sao?” Sắc mặt Hứa Sênh trắng bệch. Cô ta im lặng hồi lâu mới khẽ giọng: “… Tưởng Học Nhiễm.” “Tại sao?” Phương Thanh bám ngay vào câu trả lời này. “Còn người anh ta khá ích kỷ, cũng rất lạnh lùng, tàn nhẫn.” “Tại sao cậu ta muốn giết người?” Hứa Sênh im lặng trong chốc lát: “Tôi không biết, nhưng không thể nào là Văn Hiểu Hoa và tôi.” Cuối cùng, Phương Thanh lại lấy vật trang trí kia ra: “Món đồ này là của ai?” Hứa Sênh nhìn nó chằm chằm, nhưng không có nói gì. “Hơn hai trăm tệ một cái, cũng khá đắt đấy.” “Là Văn Hiểu Hoa.” Hứa Sênh đáp. So với Văn Hiểu Hoa và Hứa Sênh, Tưởng Học Nhiễm rất tỉnh táo và bình tĩnh. “Câu lạc bộ do cậu sáng lập à?” Phương Thanh đặt câu hỏi. Tưởng Học Nhiễm ngập ngừng chốc lát mới nói: “Vâng, tôi và Hiểu Phong cùng nhau sáng lập. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.” “Hôm xảy ra vụ án, cậu đã làm gì?” “Còn làm gì nữa? Đó là lễ hội Anime quy mô lớn nhất năm nay. Mọi thành viên câu lạc bộ đều bận rộn chuẩn bị biểu diễn. Nước là do Văn Hiểu Hoa mua, tôi không hề chạm đến.” “Nghe câu lạc bộ của cậu sắp giải tán rồi hả?” Tưởng Học Nhiễm thở dài: “Đúng vậy, sếp! Anh cũng biết đấy, chúng tôi đã tốt nghiệp rồi, đều phải đi làm. Mấy hoạt động ở câu lạc bộ cosplay hồi đại học còn chơi cho vui được. Đến khi đi làm rồi thì ai còn tinh lực tham gia nữa.Vừa phí tiền vừa không có thu nhập.” “Có người nào bất đồng với ý kiến không?” An Nham thản nhiên hỏi. “Không có, tất cả đồng đều đồng ý. Chúng tôi đều phải kiếm sống, đều phải ăn cơm.” “Cậu cho rằng ai là người hạ độc?” Phương Thanh làm bộ ám hiệu bâng quơ. “Các cậu đều khẳng định chỉ có năm người trong nhóm có chìa khóa. Vậy thì chỉ có ba người các cậu có thể tiêm độc vào chai nước suối thôi.” Phương Thanh và An Nham khá bất ngờ trước phản ứng của Tưởng Học Nhiễm. Trong khi hai người trước do dự đấu tranh nội tâm thì Tưởng Học Nhiễm lại đáp trả không chút chần chừ: “Là Hứa Sênh.” Phương Thanh hỏi dò: “Tại sao?” Tưởng Học Nhiễm cười nhạt: “Ai biết được. Cô ta luôn quái gở, không biết đang nghĩ gì. Văn Hiểu Hoa thì không có gan đó. Nếu không phải người khác thì chỉ có thể là cô ta thôi.” Phương Thanh nâng cốc trà lên uống một ngụm, không nói lời nào. An Nham cũng cúi đầu đánh máy. Tưởng Học Nhiễm nhìn hai người, mặt từ từ đỏ lên: “Hai anh nghi ngờ tôi?” “Không phải chúng tôi nghi ngờ cậu.” Phương Thanh thờ ơ đáp: “Là nhóm cậu có người nghi ngờ cậu.” Tưởng Học Nhiễm giận tái mặt nhưng cậu vẫn cười lạnh: “Tôi sao? Tôi ăn no rỗi việc à? Tại sao tôi phải giết họ? Thật là ngậm máu phun người. Nhất định là Hứa Sênh, không thể sai được. Chỉ có cô ta mới có thể ra tay. Còn nữa…” Hình như cậu ta nhớ ra gì đó. “Cho dù không phải Hứa Sênh, các người có nghi ngờ Lục Quý và Dung Hiểu Phong không? Họ tự hạ độc muốn hại chết mọi người, để tất cả ôm nhau chết chung, hoặc là muốn giá họa chúng tôi thì sao? Trong phim trinh thám không phải đều diễn ra như vậy hay sao? Tóm lại không phải tôi. Tôi có điên đâu mà đi giết người.” Phương Thanh không phản ứng gì trước sự kích động của cậu ta. Anh ta lấy vật trang trí kia ra: “Ai mua cái này?” Ánh mắt Tưởng Học Nhiễm thoáng ngây ra, sau đó cậu ta luống cuống cúi đầu: Có lẽ là… Dung Hiểu Phong.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]