Sinh ra và lớn lên trong một gia đình tuy không phải khá giả gì, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, có thể nói nó đã có một tuổi thơ khá tươi đẹp, ít nhất là so với bạn bè cùng trang lứa. Ba mẹ đi làm ăn xa, để lại nó cùng bà nội ở quê nhà đùm bọc, chăm sóc lẫn nhau. Cuộc sống của nó cũng như bao đứa trẻ khác ở cái vùng quê nghèo này, nơi đất đai cằn cỗi, nơi mà mọi người dân ở đây đều gắn bó với cái nghề trồng lúa. Hàng ngày nó cắp sách tới trường, tan học lại la cà với đám bạn thân trong xóm. Ngày tháng cứ êm đềm, thong thả trôi qua như thế với một cậu bé còn ở cái tuổi ăn, tuổi chơi như nó.
Cứ tưởng những năm tháng thơ ấu của nó cứ trôi qua yên bình như thế, ngờ đâu sóng gió đã vội vàng ập tới. Mùa hè năm ấy, bố của nó qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, bỏ lại nó khi đó chỉ vừa tròn mười tuổi. Cái buổi chiều ngày hôm đó, buổi chiều mà nó không thể nào quên được, buổi chiều đưa bố nó đến với một thế giới xa xôi khác. Trên chiếc xe tang màu trắng, thằng nhóc học sinh lớp bốn cầm di ảnh của người bố vừa mới mất, khuôn mặt thẫn thờ, hoang mang như chưa thể tin vào sự thật, sự thật rằng bố của nó đã ra đi mãi mãi. Nó đã khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc và rồi lịm đi trong vòng tay mẹ nó.
Một thời gian sau, khi mà mọi người đã dần nguôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lam-nguoi-hanh-phuc/2545317/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.