Mưa cũng ngừng hẳn rồi, đã mưa suốt cả ngày hôm nay còn gì. Nó vừa lạnh vừa mệt, người cứ run lẩy bẩy, nó nhìn Nhất:
"Thôi không đùa nữa, vào tắm thôi mày ơi! Thấm mưa bệnh nữa thì khổ!"
Nhất cũng không khác gì nó, chân tay cứ run lên như cầy sấy, hàm dưới đá hàm trên:
"Ừ! Mày vô tắm trước đi! Tắm lẹ để tao còn tắm đấy!"
Nó lao thật nhanh vào nhà tắm, vặn nhẹ cái vòi hoa sen, nước chảy ra có vẻ ấm hơn nước mưa khiến nó thoải mái cả người. Trời đã mưa dai dẳng cả ngày hôm nay, cũng giống như cái ngày định mệnh đó, ngày bệnh viện đưa bố nó trở về.
Nó còn nhớ như in, đó là một buổi chiều mùa hạ, khi mưa vừa mới dứt. Trời bắt đầu quang đãng trở lại, nó đang mãi mê đá bóng cùng đám bạn trên cánh đồng vừa qua mùa thu hoạch. Nó hăng say chạy theo trái bóng, reo hò vui vẻ. Từ đằng xa, cô Tư, hàng xóm của nó đã gọi thất thanh:
"Quang, về nhà nhanh đi con! Ba mày chết rồi".
Tiếng gọi của cô Tư cứ vang lên trên cánh đồng rộng lớn, lấn át hẳn tiếng reo hò, cổ vũ của bọn trẻ con trong làng. Nó khựng người lại, đứng đơ ra như khúc gỗ, chân không nhấc lên nổi. Lũ bạn cũng bỗng nhiên im bặt, nó chỉ nghe vài đứa nhốn nháo:
"Về lẹ đi Quang!"
Nó vẫn không thể nào nhấc chân lên được, người nó cứ như bị hóa đá, chẳng thể nào cử động. Đầu óc cứ quay cuồng không thể điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lam-nguoi-hanh-phuc/2545309/chuong-5.html