Nó vội hất tay Lan ra, nhưng chưa kịp giải thích gì thì My đã đi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Nó quay sang nhìn Lan đầy giận dữ, hỏi:
"Cậu làm trò gì vậy? Chẳng phải mình đã nói hết vào hôm qua rồi sao?"
Lan bắt đầu rươm rướm nước mắt, cô bé lí nhí nói:
"Mình chỉ muốn xin lỗi Quang về chuyện hôm qua, mình đã quá đáng với cậu! Mình thành thật xin lỗi!"
Nói rồi Lan quay lưng chạy đi, hình như cô bé đã khóc. Nó thấy mủi lòng nhưng chuyện làm nó bận tâm bây giờ là giải thích với My, nó đứng trước cửa phòng của My, gọi mãi nhưng cô bé chẳng thèm trả lời. Nó chưa bao giờ kể cho My nghe về Lan, nó sợ cô bé lại suy nghĩ lung tung, nó sợ My buồn. Đứng gọi một hồi lâu mà My vẫn không lên tiếng, nó quay trở về phòng nhắn tin cho My, cố gắng giải thích cho cô ấy trong tin nhắn, nó nói Lan chỉ đến để trả cái thẻ sinh viên cho nó, nó nói Lan chỉ là bạn chung trường, nó nằm đợi mãi nhưng không thấy My trả lời.
Đã đến trưa nhưng My vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra gặp nó, nó cứ đi ra đi vào ngó chừng trước cửa phòng của My, rồi lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bé nhưng chẳng có kết quả. Nó thấy bứt rứt, khó chịu vô cùng, không biết làm cách nào để My chịu gặp nó, chịu nghe nó giải thích. Nó quay sang hỏi Nhất:
"Sao mày cho Lan số điện thoại của tao mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lam-nguoi-hanh-phuc/2545290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.