Phần thi của Tào Thu Dương đã bắt đầu, cảnh mà anh ta diễn kia là ngày thứ hai sau khi nữ chính được hoàng đế sủng hạnh, nữ chính cùng các phi tần khác đang thỉnh an hoàng hậu, thái tử trằn trọc cả đêm đứng bên ngoài cung hoàng hậu không kiềm chế được mà đi vào cửa cung hoàng hậu trước một bước, nhưng biết bản thân đi vào cũng không thấy được người trong lòng khi xưa, chỉ đành ngơ ngẩn đứng ở cửa cung.
Cảnh này chỉ là một cảnh trong hồi ức của thái tử, không có bất cứ lời thoại nào. Khi lúc đầu viết kịch bản phần này thuộc về Mã Trí Hân, Mã Trí Hân ngay từ đầu đã phát huy trí tưởng tượng, viết một đống động tác và biểu cảm của thái tử thể hiện đau thương ra sao, còn tăng thêm rất nhiều độc thoại nội tâm và đối thoại của người trong cung, cả quá trình còn dài dòng hơn so với phụ nữ dông dài, Hàn Duyệt xem mà khóe miệng co giật, không thèm đếm xỉa Mã Trí Hân kháng nghị khóc lóc kêu la đủ kiểu, trực tiếp cắt bỏ hết, chỉ để lại một câu thoại: Mặt không biểu cảm.
Phần này của kịch bản chỉ có giảng giải bằng bốn từ thật ra là không hợp lệ, mặt không biểu cảm cũng cần phải nói rõ ràng là mặt không biểu cảm thế nào, ngây ngây dại dại này, im lặng chịu đựng này, bi thương đau khổ này, hay là ngẩn ngơ? Hàn Duyệt và Mã Trí Hân không chắc chắn lắm, cho nên sửa thành bốn chữ mặt không biểu cảm này để tránh miêu tả quá mức, chữa tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ve-mot-nha/584871/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.