Tuy Hàn Duyệt chỉ bị thương nhẹ nhưng Chu Bác Nghị vẫn khăng khăng đòi bác sĩ kiểm tra cho cậu, sau khi cho ra kết quả Hàn Duyệt hoàn toàn không sao mới xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là không cho Hàn Duyệt đứng lên khỏi giường bệnh.
Vội cho Hàn Duyệt xong, mọi người lại kêu bác sĩ cũng kiểm tra một cái cho Chu Bác Nghị, ngực anh bị cái tên gọi là anh bà con kia đạp một cú, so với Hàn Duyệt khéo léo làm giảm đi hết sức đánh thì anh là thật sự chịu hết toàn bộ sức mạnh của đối phương, vết thương nhận được chỉ lo sẽ nặng hơn một chút. Cũng may cuối cùng kiểm tra ra chỉ là một ít máu bầm, ngoại trừ có hơi đau ra thì không có di chứng gì hết.
Chờ sau khi bác sĩ thoa thuốc cho vết thương của hai người xong, ra khỏi phòng bệnh mẹ Chu mới yên lòng nở nụ cười, ngồi ở trước giường bệnh của Hàn Duyệt, ôm lấy vai cậu hôn lên trán cậu, nói chân thành: “Bé ngoan, uất ức cho con rồi”.
Hàn Duyệt lắc lắc đầu, nói: “Con còn may, uất ức nhất chính là Bác Nghị ạ”.
Mẹ Chu không có ý kiến, lòng bàn tay lại xoa xoa mặt cậu một hồi mới từ trên giường bệnh nhướng người qua ôm lấy con trai ngồi ở bên kia giường, vỗ vỗ lưng anh, không nói gì hết.
Bầu không khí trong phòng bệnh bắt đầu trở nên đắng chát, Chu Bác Hạo véo véo mũi, những chuyện hôm nay em trai và em dâu phải chịu tất cả đều là do tội lỗi mà năm đó anh chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ve-mot-nha/584848/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.