Rời khỏi khách sạn, hai người không có quay về nhà trọ nơi đoàn phim ở mà đi thẳng tới sân bay. Bọn họ vốn đặt vé máy bay vào buổi chiều, tuy bây giờ vừa tới giữa trưa, hai người cũng không muốn ở sân bay chờ thêm mấy tiếng đồng hồ mà trực tiếp đổi chuyến bay gần nhất. Còn về phần hành lý sẽ do trợ lý mang về giúp.
Trở lại thành phố B, bởi vì lo có phóng viên ngồi canh nên bọn họ đi thẳng ra lối dành cho VIP, mẹ Chu kêu một chiếc xe công bình thường nhất của công ty tới đón bọn họ về thẳng nhà họ Chu.
“Con trai ngoan, vất vả rồi” vừa vào cửa liền đón lấy cái ôm siết của mẹ Chu. Chu Bác Nghị cũng ôm lại mẹ Chu, vỗ nhẹ nói, “Tạm thôi ạ”.
Mẹ Chu lại ôm Hàn Duyệt rồi mới buông hai người ra, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa nói: “Tối qua trải qua vui vẻ chứ? Tiểu Duyệt, có mệt không? Có muốn lên lầu nghỉ trước hay không, làm cơm chiều xong thì lên gọi con nhé?”.
Hàn Duyệt bị lời nói của mẹ Chu làm lúng túng tới mặt đỏ bừng, nói ấp úng: “Dì, con không sao hết… rất khỏe ạ…”
Mẹ Chu dừng lại đúng lúc, vỗ vỗ cánh tay cậu nói: “Khó chịu thì đi nghỉ, đừng cố chịu đựng”.
Mẹ Chu cho là tối hôm qua bọn họ làm tới cùng, Chu Bác Nghị ngầm thừa nhận việc này, cũng không lên tiếng giải thích. Hàn Duyệt thật ra cũng ngại nói rõ tình huống tối qua nên chỉ đành im lặng trả lời câu hỏi của mẹ Chu. Mẹ Chu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ve-mot-nha/584846/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.