Chương trước
Chương sau
Rời khỏi khách sạn, hai người không có quay về nhà trọ nơi đoàn phim ở mà đi thẳng tới sân bay. Bọn họ vốn đặt vé máy bay vào buổi chiều, tuy bây giờ vừa tới giữa trưa, hai người cũng không muốn ở sân bay chờ thêm mấy tiếng đồng hồ mà trực tiếp đổi chuyến bay gần nhất. Còn về phần hành lý sẽ do trợ lý mang về giúp.
Trở lại thành phố B, bởi vì lo có phóng viên ngồi canh nên bọn họ đi thẳng ra lối dành cho VIP, mẹ Chu kêu một chiếc xe công bình thường nhất của công ty tới đón bọn họ về thẳng nhà họ Chu.
“Con trai ngoan, vất vả rồi” vừa vào cửa liền đón lấy cái ôm siết của mẹ Chu. Chu Bác Nghị cũng ôm lại mẹ Chu, vỗ nhẹ nói, “Tạm thôi ạ”.
Mẹ Chu lại ôm Hàn Duyệt rồi mới buông hai người ra, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa nói: “Tối qua trải qua vui vẻ chứ? Tiểu Duyệt, có mệt không? Có muốn lên lầu nghỉ trước hay không, làm cơm chiều xong thì lên gọi con nhé?”.
Hàn Duyệt bị lời nói của mẹ Chu làm lúng túng tới mặt đỏ bừng, nói ấp úng: “Dì, con không sao hết… rất khỏe ạ…”
Mẹ Chu dừng lại đúng lúc, vỗ vỗ cánh tay cậu nói: “Khó chịu thì đi nghỉ, đừng cố chịu đựng”.
Mẹ Chu cho là tối hôm qua bọn họ làm tới cùng, Chu Bác Nghị ngầm thừa nhận việc này, cũng không lên tiếng giải thích. Hàn Duyệt thật ra cũng ngại nói rõ tình huống tối qua nên chỉ đành im lặng trả lời câu hỏi của mẹ Chu. Mẹ Chu hỏi câu này vốn tính làm dịu bầu không khí một chút, không ngờ là hai người con trai thật sự đã ‘gạo nấu thành cơm’, trái tim tò mò của phụ nữ và của một người mẹ cháy bừng lên, đánh yêu con trai một cái, nói: “Tiểu Duyệt còn nhỏ, một lần hai lần thì còn được chứ đừng ‘quậy’ nó hoài”.
“Dạ, biết rồi ạ” Chu Bác Nghị nói đồng ý, siết chặt bàn tay đang nắm Hàn Duyệt, cúi đầu nhìn cậu một cái.
Hai người lên lầu đi vào phòng của Chu Bác Nghị rửa mặt thay đồ. Tuy tối qua không có làm tới cùng nhưng nên xem thì đã xem cả, nên sờ cũng đã sờ đủ cả vì thế để tiết kiệm thời gian hai người ở trong phòng tắm tắm chung luôn.
Chu Bác Nghị trước giờ luôn ấp ủ rất nhiều sự nhiệt tình và thích thú đối với việc tán tỉnh cơ thể Hàn Duyệt, đêm qua lại lên tới đỉnh điểm, cố nén dục vọng của mình để Hàn Duyệt phát tiết sáu lần mà mình thì chỉ có hai lần. Tới cuối cùng Hàn Duyệt cái gì cũng không ra được nữa, anh còn ngậm lấy chỗ đó của cậu nhóc mút liên tục. Trên người tất cả đều là dấu hôn và dấu bóp anh để lại, trên cánh mông còn in giữ một cái dấu răng.
Hàn Duyệt tắm rửa sờ dấu vết trên người nhất là cái dấu răng trên mông kia, nghĩ tới cảnh tối qua mình vừa khóc vừa kêu xin anh chàng đừng giày vò cậu nữa thì cơn giận từ bên trong bùng lên, giơ chân tính đạp vào cẳng chân Chu Bác Nghị một cái, kết quả sàn rất trơn chân vừa mới đụng tới cẳng chân của Chu Bác Nghị thì cơ thể của mình lập tức ngã nghiêng suýt nữa thì trượt chân, cũng may Chu Bác Nghị nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu mới không khiến cậu té ngửa.
“Quậy phá gì đó?” Chu Bác Nghị ôm Hàn Duyệt để cậu áp sát vào cơ thể mình, nhỏ giọng nói trách móc, “Té một cái thì dễ chịu lắm sao?”.
Hàn Duyệt ôm lấy lưng anh, vừa nghiến răng ở trước cơ ngực anh chàng vừa giương mắt u oán trừng anh một cái.
Ánh mắt của Chu Bác Nghị chợt trở nên sâu lắng, anh nắm lấy cánh mông Hàn Duyệt bắt đầu dùng nửa người dưới đã phồng lên của mình cà nhẹ lên bụng Hàn Duyệt.
“Khoan đã!” Hàn Duyệt nhả miệng ra mau lẹ tính lùi về sau, “Dì còn đang đợi ở dưới nói chuyện đó, đừng quấy!”.
Chu Bác Nghị cúi đầu ngậm lấy lổ tai cậu bắt đầu ra sức liếm đùa, vừa dùng hai tay khêu khích toàn thân Hàn Duyệt vừa nói lắp bắp không rõ: “Không sao, chúng ta không xuống mẹ sẽ biết có chuyện gì ngay”.
Hàn Duyệt ôm bờ vai rộng của anh chàng, cảm nhận được sức nóng tự nhiên quen thuộc trong cơ thể thì khóc không ra nước mắt. Ê này, không phải đã hứa sẽ trân trọng cơ thể của em hay sao hả?
Hai người quả nhiên ở phòng tắm làm ầm ĩ một tiếng rồi mới đi xuống, khi xuống lầu hai chân của Hàn Duyệt cứ run rẩy mãi. Ban nãy anh chàng bế phốc cả người cậu lên đè vào tường làm cho hai chân cậu tách ra ngồi lên vai mình, chỗ kia đối diện với mặt của anh chàng, dùng tư thế đó ngậm lấy chỗ kia giúp cậu giải phóng. Cái loại cảm giác trên cao nhìn xuống đó khiến cả đầu cậu đều là suy nghĩ ‘tiêu rồi tiêu rồi, sắp té xuống!’, chỉ có thể cố sức ôm đầu của anh chàng hai đùi kẹp chặt cổ của anh chàng, chân móc vào sau lưng anh chàng lại liều mạng nắm lấy tay anh mới có thể làm mình cảm thấy an toàn một chút.
Chu Bác Nghị dắt Hàn Duyệt mặt mày suy yếu đi vào phòng đọc sách. Trong phòng đọc sách mẹ Chu và cha Chu cùng với Chu Bác Hạo đang bàn bạc gì đó, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hàn Duyệt dáng vẻ ỉu xìu ở phía sau Chu Bác Nghị, lại thêm hai cái dấu hôn mới tinh trên cổ cậu thì không khỏi mỉm cười, nhưng cũng không lấy chuyện đó ra chọc ghẹo bọn họ mà là kêu hai người mau ngồi xuống, sau đó thì nghiêm mặt nói tới chuyện đã xảy ra ở khách sạn Nam Đảo vào sáng hôm nay.
Một việc tốt đẹp nhưng tới cuối cùng lại bị nói là chiêu trò, cũng có kẻ thậm chí bắt đầu lôi chuyện cũ ra công kích Chu Bác Nghị, đó là mọi người ngay từ đầu hoàn toàn không ngờ tới.
“Tình hình toàn dư luận lúc này tất cả đều phát triển về hướng chiêu trò và ý đồ tẩy trắng chuyện ba năm trước” mẹ Chu có chút mệt mỏi đè lại bên trán nhìn vào tin tức giải trí trên máy tính, bên trên rõ ràng là một tấm ảnh của cô gái đã qua đời vào ba năm trước, còn thêm lời nói căm thù và vẻ mặt tức giận như trước của người nhà cô ấy khi đang đối mặt với màn ảnh:
“Đã giết người, qua ba năm lại làm chút việc tốt thì có thể che giấu hết thảy hay sao?!”
Chu Bác Hạo nhìn vào tin tức lại nhìn vào Chu Bác Nghị, môi hơi run run, cuối cùng thở dài tháo kính mắt xuống, bóp mũi khẽ nói: “Bác Nghị, là anh có lỗi với em”.
Chu Bác Nghị cong cong khóe miệng, giơ tay vỗ vỗ vào vai Chu Bác Hạo để bày tỏ an ủi, nói: “Bây giờ nói những thứ đó cũng chẳng ích gì, điểm quan trọng là làm sao giải quyết chuyện này kìa”.
Tuy bị oan uổng cũng chẳng dễ chịu mấy, nhưng chỉ sợ là mang một sinh mạng vô tội trên người và để đứa em trai nhỏ tuổi gánh tội thay mình thì cảm giác áy náy mà hai chuyện đó mang lại còn dằn vặt người ta hơn nhiều. Tuy tất cả công kích đều hướng về phía Chu Bác Nghị, nhưng người say rượu lái xe gây ra tai nạn cũng đâu phải anh, trong lòng anh không thẹn với lương tâm, khá là thoải mái, huống hồ từ lúc quyết định tiếp tục giấc mơ làm nghệ sĩ của mình anh đã nghĩ tới ngày nào đó chuyện này sẽ lần nữa bị lôi ra để dùng công kích mình rồi, đã chuẩn bị tâm lý xong cả, bây giờ nhiều nhất chẳng qua là việc ký giả đổi trắng thay đen và cứ quấy rầy làm anh thấy cực kỳ ác cảm mà thôi, dễ chịu hơn so với Chu Bác Hạo đang bị áy náy giày vò nhiều.
Cha Chu đưa tay tắt công tắc màn hình, nói: “Ý kiến của mẹ con là con tạm tránh đầu gió một thời gian, chuyện còn lại sẽ do bọn ta ra mặt, mướn thủy quân tạo ra đề tài mới, chờ qua năm có lẽ chuyện này sẽ trôi qua. Nhưng cha còn có chút ý kiến khác. Thủy quân tạo đề tài và tin tức thời sự nóng hổi đương nhiên là phải có, nhưng mà chúng ta, nhất là con, thái độ ở trên sự việc này phải rõ ràng, không thể có ý định dùng sư im lặng để qua loa cho có. Im lặng sẽ đại biểu cho chột dạ, sẽ để cho ký giả nắm lấy càng nhiều chỗ sai không ngừng lấy ra công kích con hết lần này tới lần khác. Chuyện này là sự tồn tại khách quan, nếu giờ này làm qua loa cho xong thì sẽ còn có lần sau”.
“Vậy anh định làm sao chứ?” mẹ Chu không kiên nhẫn nhìn vào cha Chu, “Kêu Bác Nghị chịu sai, nói xin lỗi sao? Anh nghĩ là làm thế bọn họ sẽ bỏ qua cho thằng bé?”
“Kêu Bác Nghị nhận lỗi không phải là để ký giả tha cho nó, mà là thể hiện một thái độ cho công chúng xem, nói cho công chúng Bác Nghị là một người đàn ông có trách nhiệm, nói cho công chúng chuyện ba năm trước chúng ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Với lại chuyện lần này không phải không xoay chuyển được, em cho rằng ký giả không phạm chút sai lầm nào, hoàn toàn kiềm chế chúng ta hay sao?” cha Chu kiên nhẫn nói rõ, “Dù nói gì đi nữa Bác Nghị và Tiểu Duyệt cũng đã làm một việc tốt, vô tư dâng hiến, thấy việc nghĩa hăng hái làm, đấy là phần thưởng đáng tuyên dương. Lúc này nhà nước đang tăng cường xây dựng đạo đức văn minh chính là muốn khuyến khích loại hành vi này. Mà em xem ký giả làm gì nào? Dám đem người tốt chuyện tốt nói thành chiêu trò. Nếu bọn họ chụp cái mũ này cho chúng ta, chúng ta cũng có thể chụp mũ lại cho bọn họ là: Hành vi của bọn họ gọi là gì? Cái đó gọi là đả kích tính tích cực làm việc tốt của công dân, đấy là đi ngược lại với ý thức chủ lưu của xã hội”.
“Đừng có dạy chính trị cho em” mẹ Chu trừng mắt liếc cha Chu một cái, vẻ mặt lại dịu xuống rõ.
“Những việc làm tẩy não này của nhà nước nhìn qua có vẻ ấu trĩ, nhưng nếu sử dụng thật tốt sức sát thương chắc chắn cực kỳ lớn” cha Chu nhìn vào hai đứa con nói, “Mấy thanh niên các con ánh mắt cứ luôn để ở nước ngoài, coi thường hình thái ý thức trong nước. Chuyện này chúng ta quả thật không có làm ra vẻ, đó là ưu thế lớn nhất của chúng ta. Mấy năm nay không hiếm anh hùng làm việc tốt cuối cùng đều bị truyền thông nói là chiêu trò và vì lợi ích nên mới ra tay giúp đỡ, chuyện anh hùng đổ máu lại rơi lệ xảy ra rất nhiều, khái niệm truyền thông làm lỡ đất nước đã mơ hồ hình thành trong lòng công chúng. Mà chuyện lần này nếu sử dụng tốt, hoàn toàn có thể bắt tay với một ít truyền thông đứng ở đỉnh điểm đạo đức tạo ra một cuộc xoay ngược tình thế thật đẹp mắt”.
Nói đến đây, cha Chu ngừng một hồi rồi mới nói tiếp: “Bây giờ một ít truyền thông nói chúng ta chiêu trò, lại lôi chuyện cũ công kích Bác Nghị, vậy bọn họ có phải tính nói rằng một người gây ra lỗi lầm thì sẽ không thể làm chuyện tốt cho nhân dân, cho nước nhà nữa? Đó không phải là tất cả những người đã từng làm chuyện sai trái nhìn thấy người cần giúp đỡ thì phải đi vòng, tránh cho người ta nói họ là tính chiêu trò cho bản thân, tẩy trắng tội lỗi quá khứ? Đó hoàn toàn trái ngược với ý thức chủ lưu nhà nước muốn dẫn dắt. Vả lại,” cha Chu càng nói càng phấn khởi, ngồi thẳng người tựa vào bàn học nhìn vào hai đứa con, “Cha quen vài vị lãnh đạo của đài truyền hình Trung Ương, chuyện này của Bác Nghị phát triển tới giai đoạn nhất định là có thể trở thành tin tức thời sự của đài truyền hình Trung Ương, một khi thái độ của đài truyền hình Trung Ương nghiêng về phía chúng ta vậy chứng minh chúng ta sẽ giành được thắng lợi hoàn toàn, thế thì chuyện đó là có thể dừng lại ở đây giải quyết xong triệt để, sau này nếu có người đem ra nói thì cũng sẽ không gây ra được sóng gió gì nữa cả”.
“Nhưng còn người nhà của cô gái kia thì sao?” Hàn Duyệt nói chen vào, “Nếu bọn họ vẫn dùng dáng vẻ như vậy đứng ra không ngừng khóc lóc kể lể với truyền thông, thì vẫn sẽ khiến lòng người nảy sinh thông cảm, mang đến rất nhiều phiền phức cho Bác Nghị. Dù sao, dù sao…” dù sao cô gái kia cũng thực sự đã chết rồi.
Cha Chu hơi trầm ngâm, nói: “Dù sao cũng là lỗi của chúng ta, nếu có thể thì bồi thường thế nào đi nữa cũng là chuyện nên làm. Nhưng nếu muốn mượn việc này chèn ép chúng ta vĩnh viễn thì ta đây sẽ không khách sáo”. Cha Chu cười lạnh hai tiếng, nói, “Ba năm trước đây, lúc bàn bồi thường cho người nhà cô gái kia năm triệu xong bọn họ cũng đâu có đau khổ như bây giờ, chỉ mong kết án cho nhanh để lấy tiền đó chứ”.
Nghe xong lời cha Chu nói mẹ Chu hơi tựa người vào trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên trên tay vịn bằng gỗ của ghế phát ra tiếng gõ trong vắt, cuối cùng nói: “Anh nói nghe có lý. Vậy chuyện này chúng ta cứ để nó phát triển tiếp, đợi khi độ sốt lên tới một mức nhất định thì để Bác Nghị mở cuộc họp chiêu đãi ký giả, trước tiên thanh minh chuyện đưa thai phụ tới bệnh viện không phải chiêu trò mà là sự thật, sau đó lại công khai xin lỗi sám hối với người nhà cô gái kia thể hiện rõ thái độ của mình”.
“Không, mở ngay giờ đi” cha Chu xua tay nói phản đối, “Nhất định phải tranh thời gian với đám truyền thông cố ý muốn bôi đen Bác Nghị kia khiến Bác Nghị sớm cố gắng để lại ấn tượng tốt cho công chúng. Đối với một tin tức giải trí rất nhiều người chỉ là hiểu biết qua loa, sau khi nảy sinh một ấn tượng đối với diễn viên trong tin tức xong, quyết định thích hay ghét người đó thì sẽ không chú ý tới phần sau nữa. Chúng ta không thể để cho truyền thông tẩy não mọi người hết rồi mới phản kích, mặc dù trên dư luận làm như thế có vẻ rất có tính diễn kịch, hiệu quả xem ra cũng khá tốt, nhưng ấn tượng xấu cũng đã hình thành, muốn xoay lại ấn tượng của công chúng đối với Bác Nghị chỉ sợ sẽ trở nên khó khăn hơn”.
“Vậy nghe theo anh, cuộc họp chiêu đãi ký giả sẽ mở vào sáng mai” mẹ Chu gật đầu nói, “Mười giờ sáng ở khách sạn Trung Hoàn. Bác Nghị, có lẽ phải uất ức cho con chút rồi” mẹ Chu rướn người về phía bên Chu Bác Nghị cầm tay anh nói, “Chỉ uất ức lúc này thôi, chuyện sau đó hãy để ba mẹ giải quyết”.
Chu Bác Nghị trở tay cầm lấy tay mẹ, cười nói: “Không sao ạ”.
Chu Bác Hạo nói: “Giờ con sẽ sai người đi tìm cặp vợ chồng kia và bệnh viện, để bọn họ ra mặt chứng minh chuyện này không phải chiêu trò. Ba, mẹ, hai người thấy quay clip tốt hơn hay là dẫn người tới thẳng đây thì tốt hơn”.
“Lần này quay clip trước đã” mẹ Chu nói, “Bọn họ đều là người thường, nếu đối mặt với truyền thông bị bọn họ quấy nhiễu cố tình dẫn dắt một hồi thì có thể ngược lại sẽ vô ý nói ra những lời có hại đối với Bác Nghị. Con hãy để lại vài người ở Nam Đảo giúp bọn họ đối phó với truyền thông, nói xong thì cho chút tiền bồi thường, dù sao cuộc sống riêng tư chẳng hiểu ra sao bị quấy rầy quá nhiều thì chút ơn nghĩa kia của Bác Nghị cũng sẽ dần dần bị phai nhạt đi mất”.
Chuyện tiếp theo thì giao cho người chuyên nghiệp làm, mẹ Chu gọi cho bộ phận giao tiếp của Tinh Hạo kêu bọn họ đi thẳng tới nhà họ Chu bàn cuộc họp ký giả vào ngày mai và lời diễn thuyết của Chu Bác Nghị trong cuộc họp báo, Chu Bác Nghị cần phải làm là điều chỉnh trạng thái của mình sau đó đợi bọn họ bàn ra kết quả xong thì học thuộc lời thoại.
Bây giờ cách giờ cơm chiều còn lâu, nếu tạm thời không có việc của mình Chu Bác Nghị bèn dắt Hàn Duyệt rời khỏi phòng đọc sách trở về phòng mình nghỉ ngơi. Bọn họ tối qua ‘làm’ tới tận khuya, sáng sớm vừa mới rời giường thì đã xảy ra chuyện này, sau đó lại ngồi máy bay hơn ba tiếng với ngồi xe hơn một tiếng về nhà thì cảm thấy đã hơi thấm mệt.
Hai người dắt tay từ từ thong thả lên cầu thang, vừa mới lên lầu ba bỗng nghe thấy phía sau truyền tới một chuỗi tiếng bước chân vội vã: “Bác Nghị, đợi đã”.
Chu Bác Hạo phóng nhanh lên cầu thang đứng ở trước mặt em trai, nhìn thấy Hàn Duyệt thì ngập ngừng. Hàn Duyệt biết điều nói: “Em về phòng trước”.
“Khỏi, khỏi” Chu Bác Hạo vội nói, “Đều là người một nhà, không có gì là em không thể nghe. Anh chỉ là muốn nói… “ anh ta ho khan một tiếng, giơ tay lên vuốt mặt một cái, ánh mắt úp mở, cuối cùng rơi vào trên lan can khắc hoa bên cạnh thềm cầu thang, khẽ nói: “Xin lỗi, Bác Nghị, để em chịu uất ức”.
“Anh, không có gì đâu” Chu Bác Nghị cười cười vỗ vỗ vai anh ta, lại nói thêm một câu, “Chẳng có gì đáng lo cả”.
Chu Bác Hạo lắc đầu, nói: “Những chuyện này vốn là anh nên gánh, là anh quá ích kỉ yếu đuối mới để em nhận lấy những lời chỉ trích mà em không cần phải chịu này. Anh biết chỉ nói xin lỗi suông thì nghe ra rất giả tạo, nhưng anh vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với em”.
Chu Bác Nghị hơi khựng lại một cái, nói: “Anh cũng nói đều là người một nhà, cho nên đừng nói mấy lời nghe xa lạ này. Nếu là em gặp chuyện, anh cũng sẽ không bỏ mặc em không phải sao?”.
Nghe em trai nói thế, Chu Bác Hạo chỉ có thể cười khổ nói: “Nghe em nói thế, anh thực sự là rất hổ thẹn”. Xét cho cùng, nếu là em trai gặp chuyện anh đương nhiên sẽ quản, nhưng mà có thể làm tới mức đó của đối phương hay sao? Chỉ sợ là không thể nào.
“Anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy” Chu Bác Nghị bước một bước về phía trước ôm lấy lưng của anh hai, vỗ thật mạnh, “Anh luôn so đo chuyện này như vậy, anh buồn, em cũng khó chịu. Vẫn là dồn hết sức vào việc làm sao giải quyết chuyện bây giờ đi thôi”.
Chu Bác Hạo cũng ôm lấy lưng em trai, vỗ vỗ, nói: “Chuyện này chắc chắc có thể giải quyết tốt đẹp… được rồi, không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của em nữa”.
Hàn Duyệt vẫn luôn im lặng, cho đến khi trở về phòng khóa cửa mới không nhịn được kêu: “Bác Nghị…”
“Sao thế?” anh chàng mệt mỏi ngã bịch xuống giường, vươn tay về phía cậu nhóc, “Lại đây”.
Hàn Duyệt cũng đi qua nằm ở bên cạnh anh, lấy tay chống nửa người trên nhìn vào mặt của anh chàng, nói: “Em không có ý chia rẽ quan hệ của anh với người nhà… chỉ là, anh thật sự hoàn toàn không so đo hay sao?”.
Chu Bác Nghị duỗi tay ôm Hàn Duyệt lên trên người mình, bàn tay vuốt ve sau lưng cậu, sau đó trượt thẳng xuống dưới vói vào quần lót của Hàn Duyệt nắm lấy bên mông cậu bắt đầu giở trò. Hàn Duyệt nhận ra cảm xúc của anh không tốt lắm thì không có từ chối, im lặng nằm ở trên ngực anh.
“Nói thật, không thể nào không so đo” Chu Bác Nghị khẽ nói, “Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mấy năm nay họ vẫn luôn cố gắng đền bù cho anh, còn giữ mãi không buông, thực sự rất vô nghĩa. Nhưng…” anh ngừng lại, thở dài, hơi hơi nghiêng đầu hôn lên bên trán cậu nhóc, khi mở miệng lại tiếng nói gần như là thì thầm, “Mỗi khi nhớ tới chuyện của năm đó, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy rất xót xa”.
Hàn Duyệt nghe xong trong lòng cũng thấy khó chịu, cậu siết chặt cánh tay đang nắm lấy vai của anh chàng, nói: “Sau này có em. Em sẽ mãi mãi ở bên anh”.
Chu Bác Nghị gật đầu, lại thở dài, rút tay ra khỏi quần lót của Hàn Duyệt, ôm lấy lưng của cậu nhóc, vỗ nhẹ nói: “Có muốn ngủ một chút không? Anh nghe phòng bếp nói hình như mấy hôm nay ăn cơm hơi trễ, nhưng nếu em đói bụng có thể kêu bọn họ mang chút đồ ăn lên trước”.
Hàn Duyệt nói: “Em sao cũng được, nghe anh hết”.
Cuối cùng hai người đều chẳng muốn nhúc nhích, đắp chăn rồi ngủ thẳng tới giờ cơm chiều.
Sau khi ăn xong mọi người lại tụ ở phòng đọc sách, lúc này còn có trưởng phòng của bộ phận giao tiếp của Tinh Hạo, vài nhân viên, còn thêm người quản lý của Chu Bác Nghị.
Đợi tất cả mọi người ngồi ngay ngắn, trưởng phòng đứng lên trình bày sơ qua sắp xếp và quá trình của cuộc họp chiêu đãi ký giả ngày mai, bọn họ cũng đã gửi lời mời tới báo chí truyền thông tham dự cuộc họp chiêu đãi ký giả vào lúc đó. Nhân viên công tác Chu Bác Hạo sai đi Nam Đảo cũng đã ngồi lên máy bay đi Nam Đảo, mọi công việc đều tiến triển suôn sẻ.
Sau khi trưởng phòng nói xong, mẹ Chu mở miệng nói: “Mọi người còn có ý kiến gì khác không? Bác Nghị, con cảm thấy còn phải bổ sung thêm gì nữa không?”.
Chu Bác Nghị lắc đầu, nói: “Những gì cần lo mẹ đã lo đủ. Con cảm thấy không có gì cần bổ sung”.
Mẹ Chu gật gật đầu, lặng im một hồi lại nhìn về phía Hàn Duyệt, nói: “Thật ra dì còn một ý tưởng khác mong Tiểu Duyệt có thể giúp một chút, nhưng bác trai con với Bác Hạo bọn họ không đồng ý lắm, nhưng dì cũng muốn nghe thử ý kiến của con”.
Hàn Duyệt vội ngồi thẳng người, nói: “Xin dì cứ nói”.
Mẹ Chu nhìn về phía người quản lý của Chu Bác Nghị, người quản lý nhận được ra hiệu của tổng giám đốc, nói: “Ý của tổng giám đốc Chu là mong ngày mai cậu Hàn có thể cùng cậu ba đi ra cuộc họp chiêu đãi ký giả. Nói như vậy, ngày mai cậu ba ngoại trừ làm sáng tỏ mình không có dựng chuyện, chứng minh mình quả thật có giúp người, nhận lỗi với người nhà nạn nhân gặp tai nạn xe cộ ba năm trước tỏ vẻ mình không có trốn tránh trách nhiệm của mình, dũng cảm gánh vác quá khứ ra thì hai người các cậu là cặp hôn phu sắp cưới, hình tượng thân thiết đồng cam cộng khổ cũng có thể thêm điểm cho cậu ba, cùng lúc cũng có thể ngay mặt tạo ra đề tài mới”.
“Nhưng vấn đề lớn nhất của phương án này” mẹ Chu nói tiếp lời, “Chính là một khi con chính thức bước vào tầm mắt của giới truyền thông, vậy thì bọn họ sẽ không chút khách sáo moi tất cả chuyện trước đây của con từ phiếu điểm thời tiểu học cho tới quan hệ giữa bạn bè ở trường hiện nay ra công bố cho mọi người”.
Bởi vì nguyên do có người ngoài ở đây nên mẹ Chu nói khá mịt mờ, mà trên thực tế nỗi băn khoăn lớn nhất của bà chính là chuyện của mẹ ruột Hàn Duyệt. Bà muốn nói tới chính là chuyện mẹ ruột của Hàn Duyệt là gái phong trần sẽ bị truyền thông tuyên truyền không chút nể nang, vậy tới lúc đó Hàn Duyệt chỉ sợ sẽ chịu rất nhiều ánh nhìn khác thường cùng với sự công kích và nhục nhã vô cớ, đơn giản chỉ là vì thân phận của mẹ ruột cậu.
Nhưng việc này đối với Chu Bác Nghị mà nói cũng là một cách có thể có tác dụng dời đi sự chú ý của truyền thông, thu hút bom đạn.
“Không được!” không đợi Hàn Duyệt trả lời Chu Bác Nghị đã lập tức lớn tiếng bác bỏ, vẻ mặt anh không thể ngờ mà nhìn vào mẹ mình, “Mẹ, Tiểu Duyệt cũng không phải người trong giới, cần gì phải đẩy một người không liên quan tới chuyện này ra trước chắn tên chứ”.
“Sao lại không liên quan?” Hàn Duyệt nói, “Em là vị hôn phu của anh, tương lai là phải kết hôn chính thức trở thành người một nhà có hiệu lực pháp lý, chuyện của anh sao có thể không liên quan tới em? Em cảm thấy lời đề nghị này của dì rất tốt”.
“Tiểu Duyệt, đừng phá” Chu Bác Nghị chau mày, “Em biết lý do tại sao anh không đồng ý mà”.
“Chỉ cần em ở bên anh, chuyện của em sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị truyền thông moi ra quảng bá thôi. Tương lai có ngày anh trở thành ảnh đế cấp thế giới, anh cho rằng mọi người sẽ bỏ qua người đàn ông sau lưng ảnh đế kia hay sao?” Hàn Duyệt nhìn Chu Bác Nghị, cười nói đùa.
“Chuyện sau này để sau này nói, bây giờ anh không muốn để em phải chịu bất cứ tổn thương nào hết” thái độ Chu Bác Nghị kiên quyết.
“Ít nhiều gì anh cũng phải cho em nếm thử cảm giác bảo vệ người yêu giống như một người đàn ông thực thụ một lần đi chứ” Hàn Duyệt nở nụ cười, sau đó nghiêm mặt nói, “Xảy ra chuyện, làm vợ chồng nên cùng nhau đứng ra gánh vác, đó là chuyện hiển nhiên. Bây giờ anh không cho em cùng anh tham gia cuộc họp chiêu đãi ký giả là tính đợi cho sau này khi anh trở thành ảnh đế, bị người ta moi chuyện này ra nói em chỉ là con rùa rút đầu chỉ biết nấp sau lưng anh, không xứng làm chồng anh phải không?”.
Chu Bác Nghị mím chặt môi, vẻ mặt vẫn cứ không đồng ý, vừa tính mở miệng nói chuyện thì lại bị Hàn Duyệt giành trước: “Dù sao ngày mai em phải đi chung với anh, ý kiến của anh không nằm trong phạm vi suy xét của em, tới lúc đó em ngồi ở bên cạnh anh, anh không muốn mang em theo cũng không được”.
“Tiểu Duyệt!” Chu Bác Nghị nhìn sâu vào Hàn Duyệt, mày vẫn cau chặt nhưng ánh mắt lại sáng cực kỳ. Hàn Duyệt mỉm cười với anh, xoay đầu lại nhìn mẹ Chu, nói: “Dì, ngày mai con phải làm gì xin dì hãy nói cho con biết”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.