Hàn Duyệt chỉ cảm thấy giống như có một tia sét giáng thẳng xuống từ trên trời vậy, vào ngay giữa đỉnh đầu của cậu, đánh cậu đến choáng váng cả đầu óc, tất cả thần kinh đều đứt sạch, sau đó quấn hết vào nhau, các loại thông tin đánh nhau loạn cào cào trong đầu, sau khi bị giày xéo một trận thì chỉ còn lại có một đống nát vụn.
Cậu máy móc vươn tay phải của mình cầm lấy tay phải của Chu Bác Nghị, không chút ý thức mà lắc lắc lên xuống một cái, nói lầm bầm: “Thì ra là anh à…. rất vui được gặp….”
Cho nên, cái vận may từ lúc bước vào nhà họ Chu đánh đâu thắng đó cuối cùng cũng dùng hết rồi sao? Hàn Duyệt dần dần lấy lại khả năng tư duy liền nghĩ một cách tuyệt vọng. Xem ra mọi thứ đều có thể dừng lại ngay đây được rồi. Lại nói tiếp, có câu kia nói khá hay, bạn vĩnh viễn cũng không biết thứ đang trò chuyện với bạn ở phía bên kia mạng có phải là một con chó hay không, đồng dạng, bạn cũng vĩnh viễn không biết được đối phương có phải chính là cái người mà bạn muốn tính kế hay không.
Hàn Duyệt thẩn thờ rút tay mình về, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Hai người lại một lần nữa rơi vào sự im lặng gượng gạo.
Ha ha, mình có thể chào tạm biệt rồi. Trong lòng Hàn Duyệt nghĩ thế, thở ra một hơi thật dài, khẽ nói: “Anh Chu, rất xin lỗi”.
Chu Bác Nghị có chút ngạc nhiên nhìn vào cậu, chần chừ một chút, mới hỏi ra: “Xin lỗi cái gì?”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ve-mot-nha/584806/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.