Hàn Duyệt bật mạnh từ trên giường dậy, mồ hôi đổ đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy. Cậu run run vuốt ngực mình, lặp lại mấy lần cho đến sau khi xác định nơi đó không có cắm một cái ống sắt nào, ngay cả một vết sẹo cũng không có, thì mới từ từ thở phào một hơi, nhắm mắt lại, thả lỏng xuống.
Trọng sinh đến mười năm trước cũng đã được nửa tháng, nhưng mỗi đêm Hàn Duyệt vẫn như cũ sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc. Nội dung của cơn ác mộng không nghi ngờ gì, chính là cái đêm mà cậu đã chết vào kiếp trước kia thôi. Mặc cho ai dùng cái cách đáng sợ như vậy mà chết đi thì không thể không để lại di chứng gì được. Hàn Duyệt không thể xác định tai nạn lần đó rốt cuộc ảnh hưởng lớn bao nhiêu đối với mình, chỉ là ít nhất bây giờ có một chút chính là không dám… lái xe nữa, mấy ngày nay ra khỏi nhà đều là để cho tài xế lái xe cả, còn yêu cầu phải áp sát tốc độ thấp nhất của đường quốc lộ quy định mà chạy nữa chứ.
Mà điều này ở trong mắt cha Hàn lại biến thành điệu bộ cậu chủ ăn chơi trác táng, vênh mặt hất hàm sai bảo, đã quở mắng cậu mấy lần trên bàn cơm. Cũng may mẹ Hàn lúc này còn chưa giống như mười năm sau bởi vì chuyện đàn con tranh đoạt tài sản mà hận cậu thấu xương, dưới tình huống đó về tình về lý đều sẽ khuyên giúp mấy câu, nói là mấy đứa trẻ khác đều tự mình lái xe, nhưng mà trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ve-mot-nha/584796/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.