Chương trước
Chương sau
ủ trọ học được cái câu ‘gian gian díu díu mập mờ’ từ trên mạng.

"Có chuyện gì sao? Cháu nhìn xem, cái cậu này vô cùng đẹp trai!"

Trần Khang Hạ im lặng một lúc rồi hỏi:

"Bà nội có hiểu hai người họ đang diễn gì không?"

Không ngờ câu hỏi này lại khiến chủ trọ tức giận:

"Không phải chỉ là hai cậu con trai yêu nhau thôi sao? Cái đứa cháu cổ hủ này, không xem thì đi ra đi để bà nội xem!"

Trần Khang Hạ gãi đầu một cái, tịt ngòi.

Buổi chiều, bố mẹ Trần bắt đầu làm cơm cúng giao thừa nên họ đưa Trần Khang Hạ đi và bảo tôi cứ ngồi đó xem phim cùng bà.

Buổi tối lúc ăn cơm, hai người còn hỏi tôi có muốn nhận họ làm ba mẹ nuôi không. 

Tôi nhìn chủ trọ rưng rưng nước mắt rồi gật đầu đồng ý, bà ấy còn chuẩn bị cho tôi một bao lì xì.

Hóa ra chủ trọ đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi, bà ấy gọi bố mẹ Trần về là để chứng kiến.



Cứ như vậy, hai chúng tôi trở thành người thân. (từ đoạn này nu9 gọi chủ trọ là bà nội)

Sau tết, bố mẹ Trần trở về còn Trần Khang Hạ thì ở lại quê.

Tình cờ công ty của Trần Khang Hạ cử anh ấy đến đây công tác nên ổng ở lại luôn.

Trong nhà chỉ còn sót lại ba chúng tôi, Trần Khang Hạ trở thành cái đuôi của tôi và bà.

Chưa đầy hai tuần, anh ấy đã biết quán ăn nào rẻ nhất.

Bởi vì công ty gần nhau nên Trần Khang Hạ cũng tiện đường đưa đón tôi đi làm.

Hôm nay tôi làm thêm giờ, khi về đến nhà thì đã thấy bà nội bày sẵn cơm ra bàn.

Có cả món thịt kho tàu rất ngon, chờ tôi ngồi xuống, bà nội lập tức đưa đưa cho tôi.

Tôi ăn thịt kho và nhìn bà nội, tôi chợt nhận ra bây giờ mình đã rất hạnh phúc rồi.

6



Tuy tôi không muốn nhúng tay vào việc nhà của Lưu Vĩ nhưng nhân vật chính trong chuyện này lại là tôi.

Bởi vì luật sư Hàn ra mặt nên mức độ sự việc lại nâng lên một tầm cao mới.

Cư dân mạng hóng hớt rất quan tâm đến diễn biến của sự việc, vì vậy tòa án chiếc trực tiếp cả phiên tòa.

Sau khi phán quyết được đưa ra, một nhóm người tag tôi vào.

Bằng cách này, tôi biết được kết quả cuối cùng của phiên tòa.

Nhà Lưu Vĩ bị kết án hai năm tù vì tội tung tin đồn phỉ báng.

Lưu Vĩ học chuyên ngành nghệ thuật tự do, tốt nghiệp xong là anh ta thi công chức luôn nhưng mất ba năm mới đỗ.

Lúc trước mẹ tôi đồng ý cho tôi cưới anh ta cũng chỉ vì cái danh này.

Mẹ ruột Lưu Vĩ tự hào về công việc của con trai nên suốt ngày đi khoe hàng xóm.

Sau khi nghe phán quyết của tòa án, mẹ của Lưu Vĩ bật khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y và đánh vào đôi chân đã bị liệt của bà ta..

“Không được xét xử như vậy, tương lai của Đại Vĩ sẽ bị hủy hoại mất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.