Cuộc cãi vã của tôi rõ ràng đã làm bà cụ giật mình, bà cũng không xem TV nữa, ánh mắt lo lắng nhìn tôi.
Ánh mắt ấy khiến nỗi uất ức của tôi bùng lên đến tột độ.
Tôi nhào vào lòng bà khóc nức nở.
Bà cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi, vỗ về.
Tôi khóc một lúc, cảm thấy hơi ngượng, dù sao tôi cũng lớn thế này rồi.
Bà hiền từ nhìn tôi: “Con à, bà nói cho con biết, không có gì là không vượt qua được.”
Tôi gật đầu, khẽ nói: “Bà, con đã cắt đứt quan hệ với mẹ, bà ấy bảo con tha cho những người đã hại con.”
Bà nghĩ một lúc, xoa đầu tôi:
“Tiểu Ngôn, chúng ta sống với nhau bao lâu nay rồi, bà biết con là cô gái hiểu biết, lại còn học đại học, bà tin con sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
“Hơn nữa, người bị tổn thương là con, con có quyền quyết định tha hay không.”
Tôi gật đầu, uất ức nói: “Vâng, nhưng con đã cắt đứt với mẹ rồi, sau này con sẽ ở đây lâu dài, bà đừng chê con phiền nhé.”
Bà hiền từ cười: “Làm sao mà chê được, bà thích con lắm! Bà định hỏi con lâu rồi, con không có bạn trai phải không? Bà có một đứa cháu trai…”
Tôi lập tức báo động, nhanh chóng bò dậy: “Bà, con đau bụng, con đi vệ sinh đã!”
Tôi đã tỉnh ngộ rồi, giờ tôi không muốn lấy chồng, còn nhiều việc phải làm lắm!
Tôi trốn trên lầu một lúc, rồi lén nhìn xuống, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-va-mat-nha-chong-tieu-chuan-kep/3575693/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.